Phan Phi Uyên nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo, đột nhiên cảm thán nói: “Tôi đã nghe được tin tức của nhà họ Tang rồi, thật sự khó có thể tưởng tượng được rằng gia tộc họ Tang ban đầu vốn quyền lực cực kỳ mạnh mẽ lại bị tiêu diệt nhanh chóng như vậy, đúng là nhìn ông ta xây nhà cao tầng rồi lại nhìn nó bị sụp đổ, và càng khó tin rằng, với tư cách là người khởi xướng tất cả những điều này, anh vậy mà thậm chí còn chưa đến 20 tuổi.”
Trần Gia Bảo nhún nhún vai nói: “Cô nên nói rằng, may mắn là tôi còn chưa đầy 20 tuổi, nếu không, hôm nay chỉ sợ sẽ không chỉ mỗi nhà họ Tang bị diệt vong thôi đâu.”
“Không hổ là Gia Bảo, quả nhiên đủ khí phách.” Phan Phi Uyên mỉm cười, cô ta thích đàn ông tự tin, mà Trần Gia Bảo không chỉ có tự tin, mà anh ta còn có thực lực đủ để chống đỡ cho sự tự tin đó!
“Cảm ơn lời khen của cô.” Trần Gia Bảo nâng tách trà lên ra hiệu, ý bảo nhấp một ngụm trà thay vì uống rượu, nói: “Theo như đã thỏa thuận trước đây, nhà họ Tang đã bị tiêu diệt, vì vậy cô sẽ phải làm việc cho tôi trong tương lai. Tôi đại diện cho Tập đoàn Gia Vy rất hoan nghênh sự tham gia của cô.”
“Gia Bảo có thể nói có thể làm, Phi Uyên dĩ nhiên cũng sẽ là một người nói được làm được, chỉ có điều, mặc dù tôi và anh là bạn bè, nhưng trong kinh doanh thì nên nói chuyện kinh doanh, sau khi gia nhập tập đoàn Gia Vy, mức lương tôi muốn không phải là thấp.” Phan Phi Uyên mỉm cười và tiếp tục nói: “Hơn nữa, theo điều tra của tôi mấy ngày hôm nay, tập đoàn Gia Vy hiện tại đang chủ yếu là tham gia vào sản xuất và kinh doanh thuốc, tổng giám đốc Hàn Đông Vy cũng là một người phụ nữ rất có năng lực kinh doanh, vậy thì sau khi tôi gia nhập tập đoàn Gia Vy, anh sẽ đưa tôi vào vị trí nào?”
Mấy ngày hôm nay cô ta đã đặc biệt điều tra tập đoàn Gia Vy một lượt và đã hiểu rõ được sơ bộ về tình hình của tập đoàn Gia Vy.
Trần Gia Bảo vỗ tay ra tiếng nói: “Tôi có thể hiểu được lo lắng của cô, dù sao thì Phi Uyên ở Việt Nam cũng đường đường là một nữ hoàng, cho nên sau khi gia nhập tập đoàn Gia Vy, địa vị không thể thấp được, cho nên tôi đang có ý định tập trung vào dược liệu trong Tập đoàn Gia Vy trên cơ sở kinh doanh, sau đó thành lập một công ty con mới.
Mà Phan Phi Uyên đương nhiên sẽ trở thành Tổng Giám đốc của công ty con đó, còn tập đoàn muốn phát triển kinh doanh về cái gì,mở rộng nghiệp vụ ra cái gì, là dược liệu, mỹ phẩm, hay thậm chí là các dự án từ trung cấp đến cao cấp khác thì hoàn toàn tùy thuộc vào khi đó cô quyết định như thế nào, còn việc cần bao nhiêu tiền đến lúc đó cô cứ trực tiếp mở miệng nói với tôi là được, à đúng rồi, về mức lương đãi ngộ chắc chắn sẽ không thấp hơn Tập đoàn Minh Nhiên.”
Phan Phi Uyên sửng sốt, nói: “Anh… anh để tùy tôi quyết định những dự án nào muốn mở rộng, khai triển sao? Anh không sợ cuối cùng sẽ mất tiền bồi thường sai?”
Trần Gia Bảo mỉm cười tự tin: “Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người, tôi tin tưởng vào năng lực của Phi Uyên, chỉ có cho cô toàn quyền được tự quyết định hoàn toàn, lúc đó cô mới có thể thể hiện hết khả năng thương mại của mình, và quan trọng nhất là, tôi tin vào ánh mắt của chính mình. ”
Phan Phi Uyên khẽ cắn bờ môi, nhìn Trần Gia Bảo một cái thật sâu, nói: “Được, tôi đồng ý.”
“Cụng ly.” Trần Gia Bảo dùng trà thay rượu, cười nói: “Tôi với tư cách là ông chủ của tập đoàn Gia Vy, rất hoan nghênh Phi Uyên gia nhập.”
Phan Phi Uyên cũng nhấp một ngụm trà rồi cười nói: “Cậu đừng vui mừng quá sớm như vậy. Mặc dù tôi đã hứa gia nhập tập đoàn Gia Vy, nhưng tôi phải trở về Hà Nội gửi thư từ chức cho lão già Cố Minh Nhiên. Sau đó phải đợi ông ấy tìm được người tiếp quản thích hợp, bàn giao lại toàn bộ nghiệp vụ xong xuôi thì mới có thể chính thức gia nhập tập đoàn Gia Vy. Đại khái việc này cần khoảng một tháng mới hoàn thành.”
“Không thành vấn đề. Trần Gia Bảo này tuy lòng kiên nhẫn có hạn, nhưng Phi Uyên là người phụ nữ đáng để tôi chờ đợi mãi mãi.” Trần Gia Bảo cười rồi nói tiếp: “Tranh thủ khoảng thời gian này, Phi Uyên cũng có thể suy nghĩ rõ ràng xem tiếp theo cô muốn làm hạng mục nào. Ngoài ra, về vấn đề địa chỉ mới cho công ty con, tỉnh Hòa Bình hay tỉnh Phú Thọ đều được. Đương nhiên, ở luôn tại Hà Nội cũng không phải là không được. Chỉ có điều là hiện tại tôi chưa có thế lực ở Hà Nội, tạm thời chắc không chiếu cố được cho cô.”
“Tôi thích tỉnh Hòa Bình hơn, dù sao chỗ đó trong phạm vi thế lực của anh, còn nữa…” Phan Phi Uyên cười nói đầy tự tin: “Tôi cũng muốn so tài cao thấp với vị giám đốc nổi tiếng Hàn Đông Vy kia. Để xem ai có khả năng tạo ra nhiều lợi nhuận hơn.”