Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1308


Những người xung quanh nghe mà chóng mặt, nói về ăn nhậu, tán gái, đua xe thì đám con nhà giàu như họ là những chuyên gia, nhưng cho họ nghe những nguyên lý âm dương huyền diệu khó lý giải này thì hiển nhiên là hơi khó khăn.


Tuy nhiên, chính vì nghe xong chóng mặt nên bọn họ càng thêm choáng váng, chết tiệt, ngay cả đạo lý tối nghĩa như vậy mà cũng hiểu được thì Trần Gia Bảo quả là cừ khôi!


Bị Trần Gia Bảo đáp trả không nói được nên lời, Kinh Lập Thành siết chặt nắm đấm một cách bất đắc dĩ.


Trần Gia Bảo tỏ vẻ khinh thường, nói: “Hàng ngàn năm trước, ở Trung Quốc, thánh tổ Phục Hy nhìn lên ngắm trời, nhìn xuống ngắm đất, đề ra bát quái từ Hà đồ nổi trên sông Hoàng Hà và Lạc thư nổi trên sông Lạc Thủy, để giải thích nguyên lý âm dương ngũ hành, lấy đây làm nền tảng cho nền văn minh Trung Quốc, vậy mà anh Kinh Lập Thành đây lại tố cáo nguyên lý âm dương là ma thuật, điều này không chỉ đáng cười mà còn đáng buồn thay!”


Sắc mặt của Kinh Lập Thành càng khó coi hơn, là cậu chủ nhà họ Kinh từ nhỏ đến lớn có chuyện gì không suôn sẻ đúng theo ý muốn, hôm nay là lần đầu tiên, không chỉ thua Trần Gia Bảo toàn diện, mà còn bị Trần Gia Bảo khiển trách giữa nơi công cộng. Thật sự xấu hổ nhục nhã!


Mặt anh ta hết trắng bệch lại tái xanh, đột nhiên tức giận đến mức cười phá lên, hai vai bắt đầu run run theo cảm xúc kích động, nói: “Hay, hay lắm, Kinh Lập Thành này ghi nhớ chuyện ngày hôm nay. Rồi sẽ có một ngày nào đó, anh sẽ phải hối hận vì đã hôm nay đã sỉ nhục tôi!”


Trần Gia Bảo đứng chắp tay sau lưng, cười ngạo nghễ và nói: “Bất kể là thủ đoạn gì thì anh cứ tung hết ra, Trần Gia Bảo tôi sẽ đỡ từng đòn một, nhưng nếu anh muốn tôi phải hối hận thì sợ là sức nhà họ Kinh của anh không làm nổi. Mặc dù nhà họ Kinh của anh giàu có và hùng mạnh ở tỉnh Thanh Hóa, nhưng trong mắt Trần Gia Bảo này thì chẳng sánh được với một nhát kiếm long trời lở đất của tôi!


Bây giờ anh có thể đi được rồi đấy, vừa rồi anh đã thua tôi, theo như thỏa thuận cá cược trước đó, sau này anh không được phép xuất hiện trước mặt Vũ Tình nữa”


Mắt Lưu Vũ Tình sáng lên, vui mừng khôn xiết, cô ta cảm thấy ngày hôm nay có quá nhiều chuyện tốt đẹp liên tục xảy đến, thật sự quá hạnh phúc!


Càng nhìn Trần Gia Bảo, cô ta càng cảm thấy hài lòng.


“Cứ đợi đấy mà xem!” Kinh Lập Thành khịt mũi tức giận, chuẩn bị bỏ đi.


“Anh đợi đã!”


Giọng nói của Lưu Vũ Tình chợt vang lên từ phía sau.


Kinh Lập Thành lập tức dừng bước, hớn hở nói: “Vũ Tình, không lẽ em đổi ý rồi à?”


Đúng là nằm mơ!


Lưu Vũ Tình bĩu môi, chỉ vào cây hoa anh đào phỉ thúy hồng phỉ trong phòng, nói: “Dù gì sau này cũng sẽ không gặp lại. anh mang luôn cây hoa anh đào phỉ thúy hồng phỉ kia đi đi, đỡ chướng mắt tôi.”


Trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, Lưu Vũ Tình không hề giữ thể diện cho Kinh Lập Thành, anh ta mà điên lên thì thậm chí còn cả gan giết người, nên đương nhiên, ngọn lửa giận bừng bừng trong lòng này đều trút hết lên Trần Gia Bảo.


Anh ta trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo, và ra lệnh cho hai người kia chuyển cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ rồi đùng đùng bỏ đi.


Những người còn lại cũng giải tán.


Kinh Lập Thành đến trước cổng câu lạc bộ giải trí Sakura, đứng trên bậc thang bằng đá cẩm thạch, trong mắt lóe lên vẻ căm hận đã in sâu vào xương tủy, siết chặt nắm đấm nói: “Trần Gia Bảo, hôm nay anh sỉ nhục tôi, tôi nhất định sẽ đền đáp gấp trăm lần!”


Từ cổng lớn, hai người đàn ông khiêng cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ đi ra, một người đến bên cạnh Kinh Lập Thành, kính cẩn nói: “Cậu chủ Kinh, Trần Gia Bảo đúng là đáng ghét, không coi ai ra gì. Bây giờ chúng ta trở về thành phố Hải Dương để tính kế lâu dài đúng không ạ? “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK