Kiều Phượng Hoa đã trở thành chủ tịch của tập đoàn Kiều Thị. Hiện nay đang cùng nhà họ Tạ phát triển các sản phẩm chức năng Cố Tinh Hoàn và Tiểu Toàn Dương Đan, rất được ưa chuộng trên thị trường.
Chậc chậc, làm ăn cũng phát đạt thật, ngay cả em cũng phải ghen tỵ. Em nghe nói để giúp Kiều Phượng Hoa thuận lợi lên làm chủ tịch tập đoàn Kiều Thị, anh đã đặt cược với nhóm cổ đông đó, nói rằng muốn tăng giá trị thị trường của tập đoàn Kiều Thị lên gấp đôi trong vòng một năm. Em nghĩ vấn đề đó không lớn, thậm chí còn có hy vọng tăng lên gấp ba.
Về phần người đẹp sát thủ Hương Giang của anh, cô ấy cảm thấy mình chưa đủ sức, nên đang luyện tập rất chăm chỉ.
À đúng rồi, còn có Tạ Cẩm Tú ở thành phố Hòa Bình. Cô ấy gần đây đã đến tỉnh thành để mở rộng thị trường cho nhà họ Tạ. Với sự quan tâm đặc biệt của của các gia tộc lớn bọn em, công việc kinh doanh đã đi đúng hướng, việc tiếp theo anh cứ yên tâm đi.”
Trần Gia Bảo gật đầu, đột nhiên hỏi,” Còn em thì sao, gần đây em thế nào?”
Lục Bảo Ngọc tiếp tục im lặng, đột nhiên cắn nhẹ đôi môi đỏ hồng, dường như có chút nản lòng nói: “Gần đây em quả thật đã gặp chuyện khó khăn.”
Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Lục Bảo Ngọc, dịu dàng nói: “Có chuyện gì, anh sẽ thay em gánh vác. Đây là trách nhiệm của một người đàn ông.”
Lục Bảo Ngọc không khỏi ngẩn ra một lúc.
Nói thật lòng, với thế lực của gia tộc cùng sự thông minh tài trí của Lục Bảo Ngọc, Trần Gia Bảo thật khó có thể tưởng tượng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến cho cô cảm thấy phiền toái như thế này.
“Xét cho cùng thì chuyện này quả thật có liên quan đến anh, hơn nữa đáng lẽ ra cũng phải do anh giải quyết.”
Lục Bảo Ngọc cười nói rồi nắm lấy tay Trần Gia Bảo đưa lên chạm vào khuôn mặt nhẵn bóng, mềm mại của cô.
“Chuyện gì?” Trần Gia Bảo có chút kinh ngạc, ngay sau đó trong đầu anh chợt lóe lên, có thể đoán đại khái được tình hình, anh nói: “Không lẽ là chuyện nhà họ Tả ở tỉnh Trung Thiên?”
Lục Bảo Ngọc gật đầu, vui vẻ nói: “Đúng vậy, chính là chuyện liên quan đến nhà bọn họ, hai chúng ta đúng là tâm linh tương thông nha.”
“Nhà họ Tả đến gây chuyện với em sao?” Trần Gia Bảo trong lòng đã rõ.
Lúc đầu tại nhà thủy tạ Hoa Hồng ở thành phố, cậu chủ nhà họ Tả, Tả Chí Kiên đã cùng với tông sư cường giả Tả Thành n đến Diệu Thiên để cầu hôn Lục Bảo Ngọc, vừa đúng lục bị Trần Gia Bảo bắt gặp. Cô không những từ chối lời cầu hôn của Tả Chí Kiên mà còn nói rõ cho anh ta biết người mình thích là Trần Gia Bảo.
Cơn tức giận và ghen tức của Tả Chí Kiên nổi lên, anh ta không những khinh thường khiêu khích mà còn thách thức sống chết với Trần Gia Bảo, kết quả bị Trần Gia bảo một tay giết chết. Tông sư cường giả Tả Thành n đi cùng cũng chung kết cục với Tả Chí Kiên, thậm chí ngay cả bảo đao gia truyền nhà họ Từ, đao Quyết Thần Dương cũng bị anh coi như một chiến lợi phẩm tặng cho Châu Nguyệt Tâm.
Có thể nói, mối quan hệ giữa nhà ở tỉnh Trung Nguyệt và Trần Gia Bảo đã trở thành kẻ thù không đội trời chung, nhưng toàn bộ sự việc này đều là do Lục Bảo Ngọc mà ra, cùng với mối quan hệ yêu đương giữa cô và Trần Gia Bảo, đương nhiên nhà họ Tả cũng theo đó mà nảy sinh ghét bỏ với Lục Bảo Ngọc.
Lục Bảo Ngọc than thở nói: “Mới đầu, nhà họ Tả nhìn thấy những người canh gác trước cửa nhà em, bọn họ vẫn còn kiềm chế lại, chỉ là luôn thúc ép nhà họ Lục bọn em giao anh ra báo thù cho Tả Chí Kiên. Hừ! Không nhìn xem Lục Bảo Ngọc này đây là ai, sao có thể ngốc đến nỗi giao người đàn ông của mình cho họ? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Trần Gia Bảo nghe thấy vậy không khỏi bật cười: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, có lẽ bọn họ không nhẫn nại thêm được nữa liền không ngừng cho người đến nhà họ Lục bọn em gây chuyện, trong số đó có cả một vài tên sát thủ nữa, nếu không phải thân thủ em tốt, không biết chừng đã bị mấy người đấy âm thầm giết chết rồi, em không sợ trộm chỉ sợ kẻ trộm rình rập, lúc nào cũng trong tình trạng lo lắng bất an.”