Ở bên kia, nhìn Trần Gia Bảo đang nhanh chóng hạ xuống, cổ tay của Takashima Seira khẽ xoay, thanh kiếm samurai trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, tiếng kiếm “vù vù” của đao vang lên, vang vọng khắp toàn bộ sân thượng.
Khoảnh khắc tiếp theo, trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng lạnh, chân phải đập mạnh trên mặt đất, “rầm” một tiếng, cả người bắn ra, lao thẳng về phía Trần Gia Bảo trên bầu trời, con dao dài trong tay nện xuống, một tia sáng lạnh lùng xẹt qua không trung, giống như một con rồng bạc thật dài!
Khí thế oai phong lẫm liệt, mặc dù còn cách khoảng 20 mét nhưng Phan Phi Uyên đã bị bóp nghẹt dưới khí thế của Takashima Seira, chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía, gắt gao nằm chặt trong vòng tay của Trần Gia Bảo, thậm chí không dám mở mắt.
Trần Gia Bảo cười, cười to, tiếng cười thấu tận trời xanh, cầm kiếm quyết trong tay, lớn tiếng nói: “Một chiêu cuối cùng, Trần Gia Bảo tôi sẽ cho ông nhận thức được, cái gì gọi là võ học tinh hoa của Việt Nam!”
Trong giọng nói của anh mang theo một lý tưởng hào hùng, lan tỏa xa trong không khí.
Takashima Seira im lặng, không nói lời nào, nhưng ánh mắt càng thêm sắc bén, thanh kiếm samurai trong tay càng thêm sắc bén, phản chiếu ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn, hướng về phía Trần Gia Bảo, với tốc độ không gì sánh bằng, đột nhiên vung đao chém tới!
Một đao này tập hợp tất cả tinh khí thần lực của ông ta. Tuy đơn giản ,không phô trương nhưng với nguyên trạng của nó, cũng đủ để chặt đứt tất cả mọi thứ trên thế giới, có thể gọi là một đao đỉnh cao!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, thắng thua đã phân rõ, sống chết rõ ràng!
Bên dưới, Hề Như Kiên, Liêu Vân Phi và những người khác giống như đã nhìn thấy trước cảnh Trần Gia Bảo bị chém làm đôi.
Xét cho cùng, đối mặt với một đao không gì sánh bằng của Takashima Seira, cùng với tình trạng còn có một gánh nặng trong vòng tay của Trần Gia Bảo, bất kể là nhìn theo góc độ nào, Trần Gia đều khó có thể thoát khỏi!
Hề Như Kiên và những người khác không khỏi lộ ra vẻ mặt hưng phấn, vô cùng vui mừng!
Trên bầu trời, một đao tuyệt sát của Takashima Seira, Trần Gia Bảo không sợ hãi, không né tránh, trong lòng có niềm tự hào liếc nhìn thế giới!
Tay trái anh ôm lấy Phan Phi Uyên, tay phải cầm kiếm quyết, trực tiếp nghênh đón thân đao của Takashima Seira!
“Lẽ nào Trần Gia Bảo muốn dùng kiếm khí ngăn cản một đao này của tôi? Đúng là ngu xuẩn, một đao này được kết tinh tất cả tinh thần khí lực của tôi, trừ phi là cảnh giới Truyền Kỳ, nếu không tuyệt đối không thể dùng kiếm khí bình thường chặn lại dược!”
Vào thời khắc phân định thắng bại, Takashima Seira lập tức lộ ra biểu cảm, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
Tuy nhiên, một điều bất ngờ đã xảy nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Trần Gia Bảo ở đầu ngón tay không hề xuất hiện kiếm khí, mà trực tiếp dùng hai ngón tay, hướng về phía thân đao.
Trong mắt Takashima Seira vừa có sự sợ hãi vừa có sự nghi hoặc. Lẽ nào Trần Gia Bảo định tay không đoạt kiếm, muốn dùng hai ngón tat tiếp một đao của mình? Đây … đây không thể dùng hai từ ‘ngu xuẩn’ để hình dung nữa rồi, đích thực là vô cùng ngu xuẩn!
Phan Phi Uyên cũng bị sốc trước hành động điên rồ của Trần Gia Bảo, không khỏi hét lên.
Ngay sau đó, ngón tay của Trần Gia Bảo đã chạm vào thân đao, Takashima Seira cười lạnh một tiếng, trong lòng đã chuẩn bị xong tâm lý hai ngón tay của Trần Gia Bảo sẽ bị chém đứt.
Đột nhiên, Takashima Seira còn chưa bật ra được tiếng cười, khí kình mạnh mẽ ẩn trong thân đao đột nhiên biến mất, trở nên trống rỗng, thậm chí bắt đầu dần dần thoát khỏi tầm kiểm soát của ông ta.
Lúc này, Trần Gia Bảo dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm, tiếp lấy nó một cách dễ dàng.
Lúc này, dường như thời gian đã ngừng trôi!
“Chuyện này… làm sao mà có thể?” Đôi mắt Takashima Seira đột nhiên mở to.