Ngụy Phong Lăng nghiêm nghị nói: “Thật ra, tôi lại cảm thấy những lời của Gia Bảo nói có lý. Đấy gọi là biết người, biết mặt mà không biết lòng, lòng người phức tạp. Takashima Seira quả thực là tông sư, nhưng tông sư cũng không có nghĩa là sẽ không trộm ‘ngọc tỷ Truyền Quốc’, ngoài ra, tôi càng cảm thấy, chuyện này Takashima Seira có thể là không trực tiếp tham gia trộm ‘ngọc tỷ Truyền Quốc’.
Xét cho cùng, Takashima Seira thuộc gia tộc Takashima Nhật Bản, và gia tộc Takashima cũng có rất nhiều thế lực ở tỉnh Phú Thọ, đặc biệt là Công ty TNHH Dược phẩm sinh học Ninh Hòa do gia tộc Takashima thành lập, ở trên toàn bộ tỉnh Phú Thọ, có thể coi đây là một thế lực tư bản khổng lồ, tôi nghĩ nhiều khả năng nhà Takashima muốn lén vận chuyển ‘ngọc tỷ Truyền Quốc’ về Nhật Bản, và Takashima Seira bị ép phải tham gia vào.
Bằng cách này, nó cũng có thể giải thích tại sao Takashima Seira lại lạnh nhạt như vậy khi gặp Liêu Vân Phi, và lý do tại sao Liêu Vân Phi lại bí mật đi gặp Takashima Seira, có thể là muốn thông qua Takashima Seira truyền tin tức gì đó cho nhà họ Takashima. Cũng có thể là bọn họ còn có điều kiện chưa đàm phán xong.”
Trần Gia Bảo búng tay khen ngợi nói: “Không hổ là gia chủ trẻ nhất trong mười đại gia tộc đứng đầu tỉnh Phú Thọ. Cách suy luận này vô cùng nhịp nhàng ăn khớp, hợp tình hợp lý. Nếu không có gì bất ngờ, chuyện này có lẽ là giống như những gì anh Ngụy suy đoán. Nếu như vậy, chúng ta có thể thu hẹp mục tiêu và tập trung trực tiếp vào gia đình Takashima. Tất nhiên, đối với việc giám sát Liêu Vân Phi và nhà họ Hề cũng không thể nào coi nhẹ.”
Liễu Ngọc Phi càng nghĩ càng cảm thấy gia tộc Takashima có hiềm nghi, đột nhiên Liễu Ngọc Phi lông mày dựng lên, kích động đứng lên: “ ‘Ngọc tỷ Truyền Quốc’ là bảo vật của Việt Nam chúng ta, hơn nữa còn tượng trưng cho quyền lực tối cao của vương quyền hàng nghìn năm, tuyệt đối không thể lén vận chuyển ra nước ngoài được, càng không thể chuyển đến Nhật Bản!”
Nhật Bản đã để mắt đến Việt Nam nhiều năm như vậy, vẫn luôn như hổ rình mồi đối với Việt Nam, Liễu Ngọc Phi thân là con rồng cháu tiên, đương nhiên không thể dung túng cho việc bí mật buôn lậu ‘ngọc tỷ Truyền Quốc’ sang Nhật Bản được!
Trần Gia Bảo nhìn bộ dạng tức giận của Liễu Ngọc Phi, mỉm cười: “Yên tâm đi, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, hơn nữa, cho dù ‘Ngọc tỷ Truyền Quốc’ thực sự bị chuyển đến Nhật Bản, tôi cũng sẽ băng qua đại dương, lật nát Nhật Bản lên, cũng phải đem ‘ngọc tỷ Truyền Quốc’ về.”
Từ khi Trần Gia Bảo bắt đầu nhận nhiệm vụ ‘Ngọc tỷ Truyền Quốc’, mục tiêu của anh chỉ có một, đó chính là tìm được và nhận khí vận ẩn chứa trong ‘ngọc tỷ Truyền Quốc’, từ đó tăng cường tu vi của anh, từ đó mau chóng trợ giúp Lưu Ly cướp lại phật cốt xá lợi từ trong tay của Ngô Uyển Tông.
Dù sao, theo ghi chép lịch sử,’Ngọc tỷ Truyền Quốc’ có đủ loại năng lực thần kỳ khó có thể tưởng tượng được, thậm chí đời vua trước còn dùng để ngăn cản lũ lụt. Không cần phải nói, ‘ngọc tỷ Truyền Quốc’ chắc chắn chứa một linh khí khổng lồ, càng không nói tới ‘ngọc tỷ Truyền Quốc’ là biểu tượng của quyền lực của đế vương trong hàng nghìn năm. Cái gọi là” đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”, vô hình trung, ‘ngọc tỷ Truyền Quốc’ chắc chắn đã hấp thụ được vận khí khổng lồ.
Bởi vậy, ‘Ngọc tỷ Truyền Quốc’ quan trọng như vậy, Trần Gia Bảo tuyệt đối không thể dễ dàng nhân nhượng để nó rơi vào tay người khác, càng không thể nhân nhượng ‘ngọc tỷ Truyền Quốc’ lưu lạc ở nước ngoài.
“Tôi tin tưởng cậu!” Liễu Ngọc Phi bị sự tự tin của Trần Gia Bảo cuốn hút, cười ngọt ngào nhìn Trần Gia Bảo, sự tức giận và kích động khi nãy liền biến mất.
Tiếp đó, sau khi thảo luận một lát về kế hoạch hành động tiếp theo xong, ba người giải tán.
Buổi tối ăn cơm xong, Ngụy Nhã Huyên lái xe trở về, chủ động đi tìm Trần Gia Bảo nói chuyện buổi chiều cô và Tiêu Ngọc Tuyết chăm sóc ông nội.
Từ miệng của Ngụy Nhã Huyên, Trần Gia Bảo biết được sau khi cả Ngụy Giang Tràng và Tiêu Thiên Nam bị đầu độc, Ngụy Phong Lăng đang lo lắng có nội gián, căn cứ vào thái độ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, anh ta liền thay thế tất cả lính canh và đầu bếp của bố mình, một lần thanh tẩy lớn.
Buổi tối sắp đến giờ đi ngủ, Ngụy Nhã Huyên mới miễn cưỡng buông Trần Gia Bảo ra.
Trần Gia Bảo đi về phòng trên lầu, định đẩy cửa đi vào, đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng ken két, cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra, Liễu Ngọc Phi tình cờ bước ra khỏi phòng, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh da trời.
Đôi mắt của Trần Gia Bảo đột nhiên sáng lên, chỉ thấy Liễu Ngọc Phi xinh đẹp, mái tóc dài đen mượt hơi ẩm, trên má Liễu Ngọc Phi vẫn còn đọng lại vài giọt nước tinh thể đọng lại, giống như những giọt nước đọng trên lá sen. Rõ ràng là vừa mới tắm rửa xong, bộ dạng thướt tha động lòng người.
Liễu Ngọc Phi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trần Gia Bảo, trong lòng có một tia vui mừng, nhưng ngoài mặt lại khịt mũi nói: “Tôi có chút đói bụng, định xuống bếp tìm chút đồ ăn.”