Ánh mắt Trần Gia Bảo lóe lên vẻ kinh ngạc, người nhà họ Xà ở Nam Cương cũng đến thành phố Văn Lan? Khi anh ở thành phố Hòa Bình, anh đã từng giết Xà Minh của nhà họ Xà, có mối thù sống chết với nhà họ Xà, lần này lại gặp được người nhà họ Xà ở thành phố Văn Lan, cộng với lời thề thốt nói mạng sống của Trần Gia Bảo không còn giữ được bao lâu nữa, chẳng lẽ nhà họ Xà đến thành phố Văn Lan để đối phó mình?
Trong lòng Trần Gia Bảo ngẫm nghĩ, nhưng không nói ra.
Sắc mặt Thu Vũ Liên lại hơi kỳ quái, vừa rồi Lư Bảo Quốc mới nói Trần Gia Bảo có thể nghiền nát anh ta bằng một ngón tay, bây giờ Lư Bảo Quốc lại ở trước mặt, giả vờ đe dọa Trần Gia Bảo. Nếu anh ta biết được thân phận của Trần Gia Bảo thì không biết biểu hiện của anh ta sẽ phấn khích như thế nào?
Nghĩ đến chuyện này rất thú vị, Thu Vũ Liên bật cười thành tiếng, thực sự là xinh đẹp như hoa.
Ánh mắt của Lư Bảo Quốc và cậu Tĩnh lóe lên vẻ kinh diễm, thậm chí Lư Bảo Quốc còn thầm nghĩ: “Cô ấy cười như vậy, chẳng lẽ là vì nghe được thân phận kinh người của bọn họ, cho nên động lòng sao? Ừm, khả năng này rất cao, phần lớn phụ nữ bây giờ đều là thấy tiền sáng mắt, cô ấy động lòng thì cũng không có gì kỳ quái.”
Nghĩ đến đây, Lư Bảo Quốc cười càng thêm sung sướng, nói với Trần Gia Bảo: “Thế nào, đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”
Trần Gia Bảo nhìn lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười, duỗi ngón trỏ lắc lắc, nói: “Không có gì phải suy nghĩ, trên đời này có rất ít người mà tôi không thể đắc tội nổi, càng đừng nói đến một thành phố Văn Lan nho nhỏ này.”
Từ Như Phương kinh ngạc thốt lên, thái độ thật sự rất kiêu ngạo!
Vẻ mặt của Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh lập tức tối sầm xuống.
“Xem ra anh đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Nếu đã như vậy ta cũng không cần khách sáo với anh nữa. Đánh gãy tay của anh xong, anh phụ nữ của anh đương nhiên sẽ ngoan ngoãn ở lại.” Xà Văn Tĩnh liếc mắt ra hiệu với Lư Bảo Quốc, đối phó với một kẻ thấp cổ bé họng như Trần Gia Bảo, không cần anh ta phải đích thân ra tay.
“Cậu Tĩnh, tên nhóc này cứ giao cho tôi là được!” Lư Bảo Quốc ngửa đầu uống xong một ly rượu, đùng một tiếng, đột nhiên nhấc chai rượu lên đập xuống bàn, chỗ vỡ là những mảnh sứ sắc nhọn lộ ra, dưới ánh đèn u tối ánh lên sự sắc bén, sự hung ác bao trùm lấy Trần Gia Bảo.
Điều này thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người xung quanh. Họ nhìn sang phía bên này và ngạc nhiên khi thấy đó là Lư Bảo Quốc.
Bởi vì Lư Bảo Quốc là khách quen ở đây nên hầu hết mọi người đều biết thân phận và bối cảnh của Lư Bảo Quốc. Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này liền hiểu ra, chắc chắn là người nào không có mắt đắc tội với vị cậu chủ Lư Bảo Quốc này rồi.
Ngay lập tức, bọn họ dồn dập nhìn về phía Trần Gia Bảo, ánh mắt hiện lên sự khinh bỉ cùng mặc niệm.
Từ Như Phương cũng giật mình, vội vàng thấp giọng nói với An Nhạc Tầm: “Nhạc Tầm, nhanh đi khuyên cậu chủ Lư đi, dáng vẻ anh ta nhìn hùng hổ như vậy, cẩn thận chết người đó.”
An Nhạc Tầm ung dung uống một ngụm rượu, cười nói: “Yên tâm đi, tai mắt của cậu chủ Lư ở thành phố Văn Lan quan hệ mật thiết với cấp trên. Cho dù có có thật sự giết chết tên nhóc này thì cũng có thể dùng ít tiền để giải quyết.
Từ Như Phương trợn tròn mắt, cũng không phải khiếp sợ với thủ đoạn của Lư Bảo Quốc mà An Nhạc Tầm nói hết sức tàn nhẫn, làm cho cô ta cảm thấy hơi xa lạ.
Trong sân, Lư Bảo Quốc khinh thường nhìn Trần Gia Bảo, nâng nửa đoạn chai bia đã gãy vỡ trong tay lên, ngạo nghễ nói: “Cho anh một cơ hội cuối cùng, để người phụ nữ của anh ở lại tiếp rượu, sau đó anh có thể cút đi, nếu không thì anh sau này sẽ phải sống tàn tật cả đời.”
Trần Gia Bảo không phản ứng với Lư Bảo Quốc, mà vỗ vỗ vai Thu Vũ Liên cười nói: “Ngoan, qua một bên đợi anh vài phút. Giải quyết xong bọn họ chúng ta sẽ rời đi.”
“Được.” Thu Vũ Liên hôn lên má Trần Gia Bảo rồi ngoan ngoãn bước sang một bên chờ đợi.
Mọi người xung quanh náo động hẳn lên, tên nhóc này thật hung hăng kiêu ngạo, dám coi thường cậu chủ Lư. Chẳng lẽ anh không không biết cậu chủ Lư là võ giả của “Thông U kỳ” sao?