Trần Gia Bảo thầm gật đầu, nếu anh đoán không sai thì ông cụ này hẳn là gia chủ của gia tộc Đoan Mộc, Đoan Mộc Vĩ Anh.
Ông cụ ngồi bên tay phải, dáng người gầy gò, mặc đường phục, hai mắt khép hờ, dường như thờ ơ với mọi việc xung quanh, thế nhưng quanh người ông ta lại tản mát ra khí thế của một cường giả Tông sư trung kỳ, giống như một con hổ dữ đang chợp mắt, tùy thời đều có thể xuống núi ăn thịt người.
Về phần chàng trai trẻ cuối cùng, dung mạo tuấn tú, thực lực đã đạt đến Bán bộ tông sư, nếu không có gì ngoài ý muốn thì anh ta chính là người thừa kế của gia tộc Đoan Mộc trong tương lai, Đoan Mộc Hiên, cũng chính là cậu chủ Hiên trong lời của Đoàn Vinh.
Mà hai người lúc trước tỏ ra ta đây là thiên hạ vô địch, không ai sánh bằng như Đồng Nhiên Bình và Đoàn Vinh thì đang đứng bên cạnh bàn tiệc, hoàn toàn không có tư cách để ngồi xuống, tham gia vào.
Tuy nhiên trên gương mặt của hai người bọn họ vẫn chẳng có chút bất mãn nào, trái ngược lại bày ra dáng vẻ cung kính, hơi khom lưng xuống, đầy vẻ nịnh nọt.
Trần Gia Bảo đột nhiên nhớ đến cậu chủ nhà họ Tả, Tả Chí Kiên, người đã chết trên tay mình cũng có tu vi Bán bộ tông sư, quả thực so với loại người thừa kế mấy gia tộc nhỏ như Đoàn Vinh và Đồng Nhiên Bình thì mạnh hơn không ít.
Ngay lúc này, Văn Trung Vạn đã thấy được Trần Gia Bảo và Văn Linh Lan, ánh mắt lập tức sáng lên, cười vẫy tay nói: “Anh Trần, mọi người đến thật đúng lúc, mau đến đây mau đến đây, tôi giới thiệu với anh vài vị khách quý.”
Đoan Mộc Vĩ Anh và vị cường giả Trung kỳ tông sư kia vẫn bất động, không để những hậu bối như Trần Gia Bảo và Văn Linh Lan vào mắt. Thế nhưng Đoan Mộc Hiên lại nhìn về phía Văn Linh Lan, ánh mắt sáng rực, đầy vẻ thích thú.
Văn Linh Lan ít khi được tham gia các buổi tiệc lớn như thế, không khỏi có chút luống cuống, lại liếc sang Trần Gia Bảo vẻ mặt lãnh đạm đi bên cạnh, trong lòng cô ta chợt bùng lên một cổ dũng khí, song vai với Trần Gia Bảo bước đến đó.
Trần Gia Bảo gật đầu với Văn Trung Vạn, nghe tiếng gọi của Văn Linh Lan: “Ông nội.”
Văn Trung Vạn cười híp cả mắt, nói: “Đến đây đến đây, xin được phép giới thiệu với mọi người, gia chủ Đoan Mộc và cậu chủ Hiên, đây chính là cháu gái bảo bối của tôi Văn Linh Lan. Linh Lan, mau chào hỏi gia chủ Đoan Mộc và cậu chủ Hiên đi.”
Văn Linh Lan khẽ đưa mắt nhìn Trần Gia Bảo một cái, rồi thoải mái hào phóng nói: “Xin chào gia chủ Đoan Mộc, xin chào cậu chủ Hiên.”
Đoan Mộc Vĩ Anh “Ừ” một tiếng, vô cùng kiêu ngạo.
Suy cho cùng ông ta cũng là gia chủ của gia tộc Đoan Mộc, cho dù là trong cả cái tỉnh Hà Tĩnh này thì cũng là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy. Nếu không phải đúng lúc cần lợi dụng Văn Trung Vạn để đối phó nhà họ Tả thì chỉ e ngay cả nhìn Văn Trung Vạn ông ta cũng lười, bây giờ thái độ đối với Văn Linh Lan tự nhiên cũng vô cùng lạnh nhạt.
Đoan Mộc Hiên lại nhiệt tình cười nói: “Xem ra thành phố Hà Tĩnh này quả nhiên là nơi đất thiêng, nhiều nhân tài mới có thể nuôi dưỡng ra được một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, chim sa cá lặn như cô Văn đây.”
“Cậu chủ Hiên quá khen.” Văn Linh Lan không chút kiêu ngạo đáp lại.
Nụ cười của Văn Trung Vạn càng tươi hơn, lại đẩy Trần Gia Bảo ra, cười nói: “Gia chủ Đoan Mộc, tôi xin giới thiệu đến anh một vị kỳ tài, vị này là Trần Gia Bảo, y thuật có thể nói là giỏi nhất thiên hạ, nếu không phải nhờ anh Trần cứu chữa kịp thời thì bộ xương già này bây giờ đã bị chôn vùi vào đất cát.
Gia Bảo, vị ngồi ở chính giữa là gia chủ Đoan Mộc Vĩ Anh, vị thiếu niên tuấn tú này là cậu chủ Hiên còn vị đang khép hờ hai mắt, uy vũ bất phàm này chính là tiền bối Hoa Dân, một võ sĩ có tu vi vô cùng lợi hại ở tỉnh Hà Tĩnh.”
Đồng Nhiên Bình ở bên cạnh thấy Trần Gia Bảo được giới thiệu với gia chủ Đoan Mộc, trong lòng đầy ghen tị, mẹ nó, Trần Gia Bảo thật đúng là giậm phải cứt chó mà!