Việc này cũng có hơi đi ngoài ý định của Trần Gia Bảo một chút nhưng những chuyện như này anh không thèm quan tâm, ném chìa khóa qua cho bảo vệ rồi nói: “Lái xe lại đỗ ở bãi đổ xe đi. Tôi đi ra vườn hoa để tìm Bạch Ngọc Thanh.”
Mở cửa xe rồi bước xuống, Trần Gia Bảo cũng lười bước ra phòng khách nên anh đã đi thẳng tới vườn hoa.
Ở đó chỉ còn có ba tên bảo vệ đứng nhìn bóng lưng của Trần Gia Bảo bằng vẻ mặt vô cùng sùng bái.
“Sức ép của anh Trần thật mãnh liệt. Một người một kiếm vẫn có thể hành quyết cả tỉnh Phú Thọ. Đây mới chính là tấm gương tốt cho đàn ông chúng ta đấy!”
“Nếu không thì tại sao cô chủ vô cùng xinh đẹp, phong lưu của chúng tại lại bị anh Trần bắt được cái một như vậy chứ? Bởi vì sức ép của anh Trần quá lớn đấy… Chậc chậc, cậu chủ nhà họ Hề lại có ý định muốn theo đuổi cô chủ nhà chúng ta. Đúng là cái đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Anh ta còn không cầm gương ra mà tự soi bản thân xem, coi coi có điểm mạnh nào so được với anh Trần không chứ?”
“Ủa vậy à? Mọi người nói thử xem mấy gia tộc lớn như nhà họ Hề, nhà họ Cao, nhà họ Nhậm sai mấy tông sư cường giả ở núi Văn Hổ vây giết anh Trần. Bọn họ biết rõ anh Trần là chồng sắp cưới của cô chủ, vậy mà đám người đó vẫn dám tới nhà họ Bạch của chúng ta à?”
“Cái này có gì khó đoán đâu. Nhất định là do sợ anh Trần trả thù nên mới tính nhờ gia chủ nhà họ Bạch ra mặt, nói giúp cho bọn họ.”
“Có lý.”
Còn lại hai tên bảo vệ ồn ào đi đầu.
Còn bây giờ, Trần Gia Bảo đi thẳng tới vườn hoa ở phía sau căn phòng. Anh chỉ thấy ánh trăng phản chiếu trên mặt nước vẫn đang chảy ngay dưới cây cầu nhỏ. Hoa thanh liễu khiến lòng người cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy phía trước cách hồ nước không xa lắm vang tới một giọng nói lạnh lùng: “Cậu chủ Hề, xin anh tự trọng cho. Anh đừng quên ở đây chính là nhà họ Bạch. Nếu như anh ăn nói ngông nghênh, dù cho bố của anh vẫn đang làm khách nhà họ Bạch thì tôi vẫn sẽ kêu bảo vệ mời anh ra khỏi đây.” Tuy giọng nói có hơi lạnh lùng nhưng vẫn rất dễ nghe, êm tai và cũng hết sức quen thuộc.
Trần Gia Bảo đi nhanh về phía trước. Anh thấy được ánh trăng ở dưới hồ nước bên cạnh. Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp mặc một chiếc váy dài màu trắng đứng ở dưới câu liễu. Người đó đẹp giống như tiên nữ trên cung trăng vậy.
Quả nhiên người đó chính là Bạch Ngọc Thanh!
Lúc này, vẻ mặt Bạch Ngọc Thanh rất lạnh lùng. Thậm chí trong mắt cô ta còn có chút chán ghét. Tất cả là do trước mặt cô ta không xa lắm là một người mà Trần Gia Bảo cũng quen. Đó là cậu chủ nhà họ Hề, Hề Tại Tâm!
Hôm nay, gia chủ của nhà họ Hề, nhà họ Cao, nhà họ Nhậm đều lần lượt mang theo con cháu trong dòng họ đến nhà họ Bạch. Tất cả bọn họ đều muốn tranh thủ đến đây để hợp tác lại với nhà họ Bạch. Ở buổi tiệc vài ngày sau, nhất định điều này sẽ giúp cho gia tộc bọn họ tăng thêm được một chút quyền lên tiếng.
Bạch Ngọc Thanh với tư cách là cô chủ nhà họ Bạch tất nhiên cũng phải đi ra tiếp mấy vị chú và bác này. Chẳng qua Bạch Ngọc Thanh ra tiếp là vì lợi ích của Trần Gia Bảo nên cũng không có vui vẻ gì mấy. Cô ta ở phòng khách chờ được một chút thì đã tự mình đi ra hồ nước ở bên cạnh căn phòng. Nhớ lại từng khoảnh khắc một đã làm cùng Trần Gia Bảo. Hơn nữa, cô ta còn tự hỏi về sau phải nhìn mặt Trần Gia Bảo ra sao đây.
Ngay từ đầu, Hề Tại Tâm đã theo đuổi Bạch Ngọc Thanh. Huống chi bây giờ, nhà họ Bạch đã trở thành gia tộc mạnh nhất trong mười gia tộc lớn. Vậy nên, Hề Tại Tâm lại càng muốn đuổi theo Bạch Ngọc Thanh tới cùng. Không những có thể ôm được người đẹp về mà còn có thể tăng sức mạnh cho nhà họ Hề.