“Người đẹp, xin mời.”
Trần Gia Bảo vừa cười vừa nhắc lại một lần nữa.
Nụ cười khinh thường trên khóe môi của Phương Hòa Nhiên càng lúc càng rõ ràng, từ nãy tới giờ Tô Ánh Mai vẫn chưa nói lời nào, rõ ràng đã từ chối anh ta rồi, vậy mà Trần Gia Bảo vẫn cứ cố chấp mở lời mời thì chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Trước những con mắt sáng như đuốc của mọi người, Tô Ánh Mai hơi do dự, ngay sau đó cô gật đầu, nói: “Được.”
“Cái gì?”
Mắt của Phương Hòa Nhiên trợn to, hoài nghi có phải bản thân đang nghe lầm hay không.
Còn Hồ Quốc Minh thì khiếp sợ mở to hai mắt, lắp bắp nói: “Chị dâu, em không nghe lầm đấy chứ, Tô Ánh Mai thế mà lại chấp nhận lời mời của đại ca? Mẹ kiếp, chẳng phải Tô Ánh Mai không bao giờ khiêu vũ với người lạ à, sao hôm nay lại phá lệ chứ, hôm nay mặt trời mọc ở đằng phía tây sao?”
Trong lòng Hàn Đông Vy cũng thoáng qua vẻ nghi hoặc, cứ cho là Trần Gia Bảo thật sự vô cùng ưu tú đi chăng nữa thì cô cũng không tin Tô Ánh Mai sẽ đồng ý khiêu vũ với người đàn ông mà cô ta không quen biết, như vậy nguyên nhân duy nhất đó là hai người họ đã quen nhau từ trước.
“Chẳng lẽ Gia Bảo không có nói dối, Tô Ánh Mai thật sự là vợ chưa cưới của anh ta sao?”
Hàn Đông Vy âm thầm suy đoán.
Nụ cười trên khóe môi của Trần Gia Bảo càng sâu hơn.
Một giây sau, Tô Ánh Mai đứng lên, khoác tay lên cánh tay của Trần Gia Bảo, cùng đi về phía giữa vũ trường.
Phương Hòa Nhiên nhìn bóng hai người rời đi, trong mắt anh ta lóe lên một tia giận dữ, ngay sau đó anh ta cười lạnh một tiếng, hung ác nói: “Trần Gia Bảo, bây giờ tao để cho mày đắc ý một chút, sau này tao sẽ dạy cho mày một bài học!”
Hồ Quốc Minh đã ngây ngốc từ lúc nào, vừa kinh ngạc vừa khâm phục nói: “Ôi, không hổ danh là đại ca của mình, ngay cả nữ thần cũng có thể mời được.”
Sắc mặt Hàn Đông Vy càng lộ vẻ nghi ngờ.
“Vợ cả, không ngờ chúng ta lại gặp được nhau nhanh như vậy.”
Đi vào giữa vũ trường, Trần Gia Bảo nhìn cô gái vô cùng xinh đẹp trước mắt nhịn không được cười nói.
Tô Ánh Mai lập tức vung tay của Trần Gia Bảo ra, sắc mặt cô vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ nói: “Anh đừng hiểu lầm, sở dĩ tôi đồng ý khiêu vũ với anh là bởi vì tôi coi anh như bia đỡ đạn mà thôi.”
Trần Gia Bảo nhịn không được trợn mắt một cái, cười nói: “Không sao, tôi tới đây chủ yếu là vì cám ơn cô đã cho Tô Thu Uyên tới bảo vệ tôi.”
“Anh biết?” Tô Ánh Mai kinh ngạc hỏi.
“Chẳng lẽ cô ta không nói cho cô biết là tôi đã nói với cô ta là không cần đi theo tôi nữa sao?” Trần Gia Bảo nhíu mày hỏi.
Tô Ánh Mai im lặng một lúc, lúc ấy đúng là Tô Thu Uyên muốn nói với cô điều gì đó nhưng mà lúc đó cô lại có việc gấp cho nên không để ý đến, sau đó ông nội sai Tô Thu Uyên đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, đến nay vẫn chưa trở về.
Cho nên đến bây giờ, thậm chí Tô Ánh Mai vẫn còn chưa biết Trần Gia Bảo là cao thủ võ thuật.
Trần Gia Bảo nhún vai nói: “Xem ra cô thật sự không biết, nhưng mà không sao, Trần Gia Bảo này làm việc đều là có ân báo ân, có oán báo oán, nếu cô đã phái người bảo vệ tôi thì tấm lòng của cô tôi xin nhận lấy, sau này có chuyện gì cô có thể trực tiếp tới tìm tôi, cho dù là chuyện gì đi nữa thì tôi cũng sẽ cố hết sức giúp đỡ cô.”
Tô Ánh Mai hơi kinh ngạc, nói thật, cô là một người rất mạnh mẽ thế nên cô rất tôn trọng những người đàn ông có trách nhiệm, cho nên bây giờ cô nghe được Trần Gia Bảo nói vậy thì trong lòng cô đã bắt đầu có chút thiện cảm với Trần Gia Bảo rồi.
Chẳng qua, cô là cô chủ cành vàng lá ngọc của nhà họ Tô, hơn nữa còn một tay gây dựng nên tập đoàn Nhiên Á, trở thành nữ vương giới kinh doanh nổi tiếng của thành phố Hòa Bình, nếu như ngay cả chuyện cô cũng không làm được thì cô cũng không tin Trần Gia Bảo có thể làm được, nhưng khóe miệng của cô vẫn lộ ra một nụ cười hiếm có, mặc dù nụ cười ấy biến mất rất nhanh nhưng vẫn đẹp đến mức rung động lòng người, tựa như một đóa hoa quỳnh nhanh nở mà lại chóng tàn vậy, cô nói: “Được, tôi đã nhớ kĩ lời anh nói, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được rồi chứ?”
“Bắt đầu cái gì?” Trần Gia Bảo kinh ngạc hỏi.
“Khiêu vũ.” Tô Ánh Mai không biết nên nói gì nữa, khó khăn lắm cô mới đồng ý khiêu vũ với một người khác phái, thế mà Trần Gia Bảo lại quên mất.