Không hổ là Long thạch – loại ngọc thạch cực kỳ hiếm thấy, quả nhiên chất liệu phi phàm, hơn nữa, kĩ thuật chạm trổ có thể nói là hoàn mỹ. Tuy rằng chiếc nhẫn ngọc bích này trước mắt chỉ là hàng mẫu, nhưng cũng đủ để nói rằng đây quả là tác phẩm nghệ thuật!
Trần Gia Bảo khen ngợi trong lòng, cười nói: “Rất đẹp, tôi rất thích.”
Đôi mắt Lưu Vũ Tình sáng ngời, trong suốt. Cô mỉm cười, nói: “Gia Bảo vừa lòng là tốt rồi, vậy số nhẫn còn lại kia, toàn bộ đều gia công theo kiểu dáng như thế này nha.”
“Hoàn toàn không thành vấn đề.” Trần Gia Bảo mỉm cười gật đầu, tâm trạng vui vẻ, nói: “Xem ra đưa long thạch cho Vũ Tình là một quyết định sáng suốt.”
Nụ cười của Lưu Vũ Tình càng tươi, cô nâng chén trà lên, nói: “Cảm ơn lời khen ngợi của Gia Bảo, Vũ Tình lấy trà thay rượu, kính Gia Bảo một chén, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Sau khi nói xong, Lưu Vũ Tình lại nháy mắt với Bùi Tuệ Lâm, Bùi Tuệ Lâm chu đôi môi nhỏ nhắn, mới không tình nguyện mà nâng chén trà lên.
Trần Gia Bảo cười sảng khoái, nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Trong mắt Lưu Vũ Tình tất cả đều là ý cười, lại rót cho Trần Gia Bảo một chén trà, đang chuẩn bị nói gì đó. Đột nhiên, bên ngoài xuất hiện những tiếng bước chân dồn dập, dường như có một đám người đang chạy về phía này, đồng thời còn có một tiếng nịnh hót: “Cậu chủ Kinh, tôi chắc chắn không nhìn lầm, cô Lưu Vũ Tình chính là ở trong căn phòng này, hơn nữa lại còn ở cùng với Trần Gia Bảo.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Người được gọi là “cậu chủ Kinh” có giọng nói trầm ổn, ẩn chứa một cơn tức giận.
Trong phòng, Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm liếc nhau, sao anh ta cũng tới thành phố Thái Bình rồi?
Hai cô thầm kinh ngạc.
Trần Gia Bảo nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh, xem ra, lại tới gây phiền phức cho mình rồi.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng “Rầm”, cửa gỗ bị đẩy ra, có một tên đàn ông xông vào trước.
Anh ta khoảng 25 tuổi, làn da trắng nõn, nét mặt thanh tú, khắp người đều là trang sức hàng hiệu, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ vàng, vừa nhìn liền biết là con nhà giàu.
Mà phía sau anh ta có một đám người rầm rầm đi theo, khiến cả hành lang chật như nêm, vốn là đám con nhà giàu lúc đầu ở trong đại sảnh còn ghen tị chửi mắng đám người Trần Gia Bảo .
Một số phục vụ mặc ki-mô-nô vốn ở bên cạnh đã trốn ra xa. Làm loại công việc sa hoa này, bọn họ đã quen với cảnh con nhà giàu nhục mạ người khác, nhưng mà kiểu thanh thế lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Vì vậy bọn họ đều bị dọa sợ, không dám tới gần dù chỉ một chút.
Sau khi cậu chủ Kinh đi vào phòng, ánh mắt đầu tiên liền nhìn tới Lưu Vũ Tình đang ngồi giữa phòng, mặc một bộ hán phục màu đen, xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi. Sự tức giận vốn có trong nháy mắt liền tiêu tan, ánh mắt anh ta cũng trở nên ấm áp trở lại, nói: “Vũ Tình, cũng coi như là anh tìm được em rồi.”
Khác với cậu chủ Kinh đang liếc mắt đưa tình, Lưu Vũ Tình lại nhíu mày, nói: “Kinh Lập Thành, sao anh cũng tới thành phố Thái Bình vậy?”
Kinh Lập Thành cười nói: “Anh nghe bố em nói em tới thành phố Thái Bình này, anh lo có người sẽ bắt nạt em, nên hôm nay liền chạy từ thành phố Hải Dương tới đây. Vốn dĩ còn định gọi điện thoại hỏi em cụ thể đang ở đâu. Thật trùng hợp, mấy phút trước, có một người bạn gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết em đang gieo đào hoa ở đây, nên anh liền tới.”
Người bạn trong lời anh ta nói chính là đám con nhà giàu phía sau anh ta.
Đám con nhà giàu kia thấy Trần Gia Bảo không thuận mắt khi anh có thể có được Lưu Vũ Tình – nữ thần mà cả tỉnh Phú Thọ công nhận, nhưng lại sợ danh tiếng của Trần Gia Bảo, không dám tiến lên khiêu khích Trần Gia Bảo. Suy đi tính lại, chợt có một ý tưởng lóe sáng trong đầu, họ nhớ tới Kinh Lập Thành nhà họ Kinh vẫn luôn theo đuổi Lưu Vũ Tình. Với bối cảnh và tính cách của Kinh Lập Thành, nếu để anh ta biết Lưu Vũ Tình và Trần Gia Bảo ở cùng nhau, chắc chắn sẽ giận tím mặt. Tới lúc đó Kinh Lập Thành gặp Trần Gia Bảo, nhất định sẽ bùng nổ như sao hỏa rơi xuống trái đất!