Kiếm di chuyển theo suy nghĩ, mang theo ánh sáng màu đỏ bay lên giữa không trung, cắt mấy tấm đá xanh lát nền như cắt đậu hủ, chớp mắt, tất cả đều bị cắt nát.
Đột nhiên, một bóng người lướt tới trước mặt của Trần Gia Bảo, không biết Ân Thập Phương đã tới trước mặt anh từ lúc nào, người hơi ngả về phía sau, một chân lướt từ dưới lên, đạp thẳng vào ngực Trần Gia Bảo.
“Tốc độ nhanh quá!”
Trần Gia Bảo cảm thấy kinh ngạc, muốn lùi lại phía sau nhưng sau lưng anh đã là rìa của đình nghỉ mát, không thể tiếp tục lui nữa. Anh chỉ có thể dùng tay trái chặn trước ngực, đánh ra “Hóa” quyết tự, đỡ thế tấn công của Ân Thập Phương.
Dù vậy, nội kình cực mạnh đột ngột đánh tới vẫn có thể đánh văng Trần Gia Bảo bay nghiêng ra ngoài, cao tới chừng mười mấy mét trên không, mà đình nghỉ mát sau lưng anh cũng bị đánh nát một góc mái.
Trên môi Ân Dương và Ân Kim Lỗi chợt nở nụ cười, xem ra, thực lực của ông già vẫn cao hơn một bậc, Trần Gia Bảo vốn không phải đối thủ.
Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe tiếng gió vang lên như xé ngang bầu trời, quả nhiên là Trần Gia Bảo ở trên không phóng ra Trảm Nhân Kiếm đánh thẳng tới Ân Thập Phương đang ở trong đình nghỉ mát.
Cảm nhận được hơi thở điên cuồng trên Trảm Nhân Kiếm, Ân Thập Phương hơi do dự, không định đỡ đòn này, lập tức nhảy ngược về sau, lui ra bên ngoài đình nghỉ mát.
Ngay sau đó, Trảm Nhân Kiếm mang ánh sáng đỏ sắc bén lướt qua, chém đình nghỉ mát thành hai nửa như cắt băng chém tuyết. Một tiếng “soạt” vang lên, nửa gian đình ở rìa ngoài trượt xuống hồ làm bọt nước bắn lên cao mấy mét, nước phủ trắng một vùng.
Ân Dương và Ân Kim Lỗi cực kì khiếp sợ, chiêu kiếm thật mạnh mẽ.
Ân Thập Phương nhìn Trần Gia Bảo đang ở giữa không trung với ánh mắt hơi kinh ngạc.
Mặc dù vừa rồi, cú đá của ông ta chỉ dùng tám phần lực nhưng chắc chắn một người với thực lực Bán Bước Truyền kỳ không thể chịu đựng nổi. Nhưng nhìn bộ dạng Trần Gia Bảo đánh ra Trảm Nhân Kiếm thì có giống kẻ đang bị thương đâu chứ?
Trần Gia Bảo hơi dừng lại đà rơi xuống, sau khi đổi hướng rồi thì mới tiếp tục hạ xuống.
“Hừ.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ân Thập Phương hừ nhẹ, ngón tay co lại, liên tục bắn ra mấy luồn kiếm khí tới Trần Gia Bảo.
Đôi chân mày xinh đẹp của Vũ Nhược Uyên hơi chau lại, Trần Gia Bảo đang lơ lửng giữa không trung, không có cách nào mượn lực, cũng khó mà tránh né hay di chuyển, có lẽ lần này Trần Gia Bảo phải chịu thiệt thòi rồi.
Giữa không trung, trên đầu ngón tay Trần Gia Bảo, Trảm Nhân Kiếm lại xuất hiện. Đối mặt với những đường kiếm khí đang bay tới, anh vung kiếm chém từng đường, sau đó lại phóng ra Trảm Nhân Kiếm chứa đựng uy thế điên cuồng, từ trên cao đánh xuống Ân Thập Phương.
Tốc độ nhanh như một ngôi sao băng màu đỏ, cực kì chói mắt.
Một luồng khí với sức mạnh to lớn đánh xuống, bộ râu bạc trắng của Ân Thập Phương tung bay, mặt đất dưới chân nứt ra từng phần, khiến cho bụi, đất cát bay khắp nơi.
Ông ta cảm giác bản thân bị kiếm ý của Trần Gia Bảo khóa chặt, khiến tim ông ta đạp rất nhanh.
Nhưng chính điều này càng kích thích tính hiếu thắng của Ân Thập Phương, ông ta ngửa mặt lên trời cười ha ha: “Hay lắm, tới đây!”