Trần Gia Bảo đứng yên tại chỗ, hai tay vẫn đút trong túi quần.
Một lúc sao, Triệu Bá Thiên đã áp sát đến gần Trần Gia Bảo, trong chớp mắt thanh kiếm trong tay đã chém xuống, trên thân kiếm mờ mờ ảo ảo xuất hiện màu bạc của thanh kiếm, bổ giọt nước làm đôi.
Chỉ nhìn uy lực của thanh kiếm này thôi, so với thanh đao “song đao thập tự trảm” mạnh hơn mấy cấp bậc, quả không hổ danh là cao thủ “Thông u cảnh sơ kỳ”.
Cách đó không ra, Tô Thu Uyên nhắm hai mắt lại, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, không đành lòng nhìn Trần Gia Bảo bị chết thảm dưới thanh kiếm.
Trong lòng Triệu Bá Thiên không khỏi cảm thấy đắc ý, xem ra thực lực của mình lại có chút tiến bộ, một nhát này cũng đủ để chém Trần Gia Bảo thành hai khúc!
Đột nhiên, ánh mắt Trần Gia Bảo nghiêm túc lại, đột ngột giơ hai ngón tay ra, vốn dĩ là một thanh kiếm có tiếng tăm của cao nhân lại bất ngờ bị kẹp lại ở giữa hai đầu ngón tay.
Bất thình lình, Triệu Bá Thiên trợn tròn hai mắt, bày ra vẻ mặt khó tin.
“Ở trước mặt tôi, ông không xứng đáng được dùng kiếm!” Một tay khác, Trần Gia Bảo nắm thành nắm đấm, trong chớp mắt đấm vào ngực của Triệu Bá Thiên.
Triệu Bá Thiên kêu lên một tiếng, bị bay ngược lại phía sau, xương sườn gãy mất mấy cái, thanh kiếm cũng bị rời khỏi tay.
Phải lùi lại khoảng mười mét, người Triệu Bá Thiên mới dừng lại được, bỗng dưng, “Ọe” một tiếng, nôn ra một bãi máu tươi lớn.
Tô Thu Uyên không chờ được nữa, kêu gào thảm thiết theo dự đoán của mình, không nén được sự tò mò mở mắt ra, lập tức kinh hãi.
“Đây… Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Tại sao Trần Gia Bảo không có chuyện gì nhưng cả người Triệu Bá Thiên lại bị thương nặng?
Đột nhiên, Tô Thu Uyên cảm thấy đầu óc không thông suốt, không có cách nào hiểu nổi những chuyện đang xảy ra trước mắt.
Trần Gia Bảo cầm kiếm trên tay, chậm rãi đi về phía trước, lạnh nhạt nói: “Bây giờ, tôi sẽ để cho ông mở mang kiến thức một chút, thế nào mới là kiếm pháp chân chính.”
“Cậu… Cậu là ai?” Triệu Bá Thiên khiếp sợ nói.
“Tôi tên Trần Gia Bảo, là người sắp giết chết ông.” Trần Gia Bảo dửng dưng cười, vẫn đi về phía Triệu Bá Thiên.
Triệu Bá Thiên cảm giác được thần chết sắp đến rồi, vẻ mặt xuất hiện đầy sợ hãi.
Bản thân ông ta chính là cao thủ “Thông U Sơ Kỳ”, sở trường đặc biệt là đoản kiếm, uy lực đủ mạnh để đập đá xẻ núi.
Thế nhưng dồn toàn lực thi triển một nhát kiếm, lại bị Trần Gia Bảo dùng hai ngón tay kẹp lấy.
Thực lực của Trần Gia Bảo này, chẳng phải là hơn xa so với mình sao?
Chẳng lẽ, Trần Gia Bảo lại là tuyệt đỉnh cao thủ “Thông U Hậu Kỳ”?
“Đáng chết, vậy mà lại không điều tra cho rõ.” Triệu Bá Thiên hung dữ mắng một tiếng, đột nhiên xoay người liền chạy đi ra xa.
“Muốn chạy trốn sao, đâu có dễ dàng như thế?”
Dưới chân Trần Gia Bảo bắn lên tung tóe nước, cả người giống như mũi tên đã rời cung, nhanh chóng phóng như bay về phía trước. Đi sau nhưng lại tới trước, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Triệu Bá Thiên, chém xuống một nhát kiếm, gọn gàng chém xuống cánh tay phải của Triệu Bá Thiên.
Triệu Bá Thiên kêu gào thảm thiết, chỗ cánh tay bị cụt máu văng ra tung tóe, lại bị Trần Gia Bảo đạp cho một phát nằm sõng soài trên mặt đất. Cả người dính đầy máu và nước mưa.
“Cậu… Cậu không được giết tôi, nếu như cậu giết chết tôi, nhà họ Triệu ở tỉnh thành nhất định sẽ báo thù cho tôi, đến lúc đó cậu sẽ chết không có chỗ chôn thân.” Triệt Bá Thiên dữ dằn nói.
“Nhà họ Triệu ở tỉnh thành? Có thể thử đến tìm tôi để trả thù, động đến Trần Gia Bảo tôi, tôi sẽ hỏi thăm chủ nhân nhà họ Triệu của ông, khiến cho ông ta toàn bộ biến thành mây khói.” Trần Gia Bảo cân nhắc nói: “Tôi đã nói rồi, trời muốn mưa, mẹ đi lấy chồng, ông đã muốn chết thì tôi cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể thỏa mãn ông thôi.”
Chương 72
Vừa dứt lời, Trần Gia Bảo liền tiến người về phía trước, đoản kiếm trong tay anh dường như có linh tính, kiếm thế giống như linh dương treo sừng, không thể tìm ra dấu vết.
Bên ngoài thanh kiếm phát sáng lóng lánh, trên người Triệu Bá Thiên xuất hiện vết thương sâu vào tận trong xương, máu tươi không ngừng chảy ra, nhuộm nước mưa xung quanh thành màu đỏ.
Tô Thu Uyên đờ người ra, Triệu Bá Thiên được người ta tôn kính gọi là “Triệu Vô Thương” lại bị Trần Gia Bảo đánh tới tấp.
Cao thủ bên ngoài, ngoại trừ “Thông U Hậu Kỳ” ra, còn có ai mới có thể làm được chuyện này chứ?
Chẳng lẽ, Trần Gia Bảo trẻ tuổi như vậy, đã là cao thủ “Thông U Hậu Kỳ”?
Tô Thu Uyên hoàn toàn kinh hãi.
Một nhát kiếm cuối cùng của Trần Gia Bảo đâm xuyên qua cổ họng của Triệu Bá Thiên. Một mình người này đấu lại cả tiểu đội lính đặc chủng mười mấy người, cao thủ trong việc đánh thắng mà không bị thương, ấy vậy mà lại chết trong tay Trần Gia Bảo.
“Trận chiến này mà truyền ra ngoài, tiếng tăm của Trần Gia Bảo nhất định vang dội. Chỉ có điều là anh giết người của nhà họ Triệu ở tỉnh thành, nhà họ Triệu chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua đâu.” Tô Thu Uyên lo lắng nói.
Đột nhiên, cô ta phát hiện ra bóng dáng Trần Gia Bảo đã biến mất tại chỗ, không khỏi ngạc nhiên.
“Cô là ai, sao lại một mực theo dõi tôi?”
Một lúc sau, tiếng Trần Gia Bảo vang lên ngay sau lưng cô ta, giống như linh hồn người chết vậy.
Tô Thu Uyên giật mình, lập tức xoay người nhìn.
Bỗng nhiên, cô ta cảm thấy hoa mắt, hóa ra đã bị Trần Gia Bảo bóp chặt cổ.
Trong chớp mắt một chiêu chế ngự.
Lúc này, Tô Thu Uyên mới cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, ngay lập tức mồ hôi lạnh đổ ra.
Trần Gia Bảo ném thanh đoản kiếm đi, một tay giữ lấy, một tay siết cổ Tô Thu Uyên.
Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thu Uyên, Trần Gia Bảo có hơi giật mình, hơn nữa, Tô Thu Uyên này lại mặc một bộ trang phục áo dài đỏ, lộ ra bắp đùi thon dài trắng nõn, càng lộ ra lại càng quyến rũ lay động lòng người.
“Cô xinh đẹp như vậy, lại một một mực đi theo tôi, không phải là nhìn trúng tôi chứ?” Trần Gia Bảo cười nói, đưa tay ra sờ lên bắp đùi đẹp của Tô Thu Uyên.
Trong mắt Tô Thu Uyên xuất hiện vẻ hổ thẹn, nhục nhã, lập tức nói: “Tôi… Tôi là do cô Tô Ánh Mai phái đến bảo vệ anh.”
“Hả…”
Trần Gia Bảo trợn tròn mắt, tay cũng dừng lại đưa về giữa không trung, không ngờ bản thân mình lại đùa giỡn người mà vợ cả phái tới.
Anh buông tay ra, lúng túng cười nói: “Hiểu lầm rồi, hóa ra là người của mình.”
Vừa được thả tự do, Tô Thu Uyên kho khan hai tiếng đầy khó khăn, há miệng thở hổn hển hít không khí vào, tiếp đó trợn mắt đầy dữ tợn nhìn Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo gượng gạo nói: “Cô nói là do vợ cả của tôi phái tới, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”
Mặc dù rất tò mò tại sao Trần Gia Bảo lại gọi Tô Ánh Mai là vợ cả nhưng Tô Thu Uyên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ từ tốn nói: “Bởi vì anh vừa mới đến, lại đắc tội với Lý Đức Trung, cho nên cô ấy lo lắng anh sẽ gặp nguy hiểm, bảo tôi lặng lẽ đi theo bảo vệ anh.”
Chương 73
Đương nhiên, còn phải thông báo hành tung của Trần Gia Bảo bất cứ lúc nào, nhìn xem Trần Gia Bảo có thể thành công dựa vào sự nghiệp của mình không.
Còn chuyện này Tô Thu Uyên cũng không dám nhiều lời.
Vẻ mặt Trần Gia Bảo cảm thấy kì lạ, nói: “Vợ cả của tôi nhìn thì có vẻ lạnh lùng nhưng không ngờ còn đối xử rất tốt với tôi.”
Tô Thu Uyên cụp mi không nói gì nhưng trong nội tâm đã sớm nổi lên một trận sóng gió bão bùng.
Cô chủ à, sớm biết Trần Gia Bảo lợi hại như vậy, cô còn phải em tới bảo vệ anh ta làm gì cơ chứ? Đổi lại là anh ta bảo vệ em thì đúng hơn.
Trần Gia Bảo trầm ngâm nói: “Cô trở về nói với Tô Ánh Mai, sau này không cần đi theo tôi nữa.” Ngay sau đó, Trần Gia Bảo rời đi, biến mất giữa mưa gió.
“Cô chủ ơi là cô chủ, cô nhất định phải nắm thật chắc, Trần Gia Bảo chính là một con rồng ẩn mình thật sự đấy.” Tô Thu Uyên thở dài nói. Sau đó, cô ta đảo mắt, nói: “Có điều, chàng rể này cũng thật to gan, ngay cả người của nhà họ Triệu cũng dám giết, hay là mình giúp anh ta xử lý xác của Triệu Bá Thiên cẩn thận, tiện thể giấu nhà họ Triệu một thời gian.”
Ngồi trên siêu xe của Tạ Cẩm Tú, sau khi đưa Trần Gia Bảo tới biệt thự của Tưởng Đức Lâm, Tạ Cẩm Tú bèn rời đi.
Mặc dù đã biết biết biệt thự này nhất định rất đắt tiền nhưng sau khi đi vào, Trần Gia Bảo vẫn vô cùng khiếp sợ.
Biệt thự lớn, trên dưới có tổng cộng bốn tầng, hơn nữa hai tầng hầm là nhà để xe rộng, ít cũng phải rộng vài héc- ta, trong phòng khách có rất nhiều bản gốc tranh chữ của các bậc thầy có tiếng, vừa trang hoàng lộng lẫy, lại vừa không mất đi sự tao nhã.
Đứng ở trước cửa sổ sát đất trên tầng hai, thậm chí có thể nhìn thấy biển khơi bao la ở phía xa xa, khiến cho toàn thân cảm thấy dễ chịu.
“Khó trách Tưởng Đức Lâm có thể trở thành người giàu nhất ở đây, ra tay quả nhiên rất quyết đoán, xây lên ngôi biệt thự này, ít nhiều cũng phải tốn hơn mấy chục nghìn tỷ đồng.”
Trần Gia Bảo gọi điện cho Đàm Ánh Nguyệt trước, bảo dì ấy là anh đi tìm nhà ở bên ngoài, sau này dọn ra đó ở. Đàm Ánh Nguyệt hỏi han mấy câu, bảo anh mấy ngày nữa qua nhà ăn cơm, sau đó hai người liền cúp máy.
Trần Gia Bảo cầm dược liệu đi tới phòng ngủ, sau đó bắt đầu luyện đan dược.
Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn ăn các loại đan dược quý hiếm hỗ trợ cho việc luyện võ, nhưng mà thảo dược quý dù sao cũng hiếm thấy, dường như tất cả thảo dược quý đều bị anh dùng hết, tu vi cũng vì vậy mà đạt đến điểm giới hạn. Thế nên, không thể không xuống núi đi tìm một chút thảo dược quý hiếm để luyện chế đan dược hỗ trợ đột phá.
Từ mặt khác mà nói, luyện đan cũng là một sở trường tốt của anh, thậm chí còn hơn cả y thuật của anh.
“Thiếu mất thanh ngọc chi, cỏ hỏa tinh và quả thiên tâm… Hừ, không còn cách nào khác chỉ có thể miễn cưỡng thử một lần, hi vọng có thể luyện chế ra “Huyền Dương đan”.
Trần Gia Bảo vừa dứt lời bèn đem thảo dược bày ra trước mặt mình, tiếp đó, lấy ra từ trong ngực một chiếc đỉnh đồng đen nhỏ, trên đó có khắc hoa văn mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, nhìn ra phong cách cổ xưa huyền bí.
“Tiên Vũ Hợp Tông Quyết” mà anh tu luyện, vốn là lựa chọn dương khí của vạn vật trời đất để sử dụng cho mình, đương nhiên cũng có thể chọn ra được nguyên khí trong thảo dược.
“Trời đất giao thoa, hai cực hòa hợp, âm dương hạ khí, trên ứng cửu huyền, lưu đan cửu chuyển, kết thành tinh khí.”
Trần Gia Bảo ngồi xếp bằng, tập trung suy nghĩ, miệng niệm thần chú.
Chỉ thấy từ phía trên đống thảo dược đang bày ra trước mặt xuất hiện một luồng khí xanh, ùn ùn hội tụ bên trong đỉnh đồng, hòa trộn lẫn nhau ở bên trong.
Trần Gia Bảo vận chuyển chân khí trong cơ thể, phía dưới đỉnh đồng đang ở giữa không trung bất ngờ dâng lên một ngọn lửa cháy hừng hực.