Đám người bọn họ bước nhanh về phía Trần Gia Bảo, Lưu Vũ Tình, Bùi Tuệ Lâm và những người phụ nữ khác biết chữ ký đã hoàn thành, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ thay cho Trần Gia Bảo.
Bạch Ngọc Thanh đại diện nhà họ Bạch đến dự bữa tiệc cũng không nhìn thấy một màn vừa rồi trong phòng khách quý, thế nhưng vừa mới nói chuyện phiếm, đã nghe Lưu Vũ Tình nói qua, biết Trần Gia Bảo đã trở thành bá chủ tài chính thực sự của tỉnh Phú Thọ, cô ta cũng vì Trần Gia Bảo mà vui vẻ.
Tiêu Ngọc Tuyết biết bây giờ mọi người đều nhìn về phía nơi này, không tiện ra tay với Trần Gia Bảo, cho nên hung hăng trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo một cái, thấp giọng tức giận nói: “Ngày mai anh dám đến nhà họ Nguỵ, tôi cũng dám xuống bếp tự mình nấu cơm, cẩn thận tôi hạ độc chết anh.”
“Được, chắc chắn tôi sẽ đến, trưa mai không thấy không về.” Trần Gia Bảo đùa giỡn mà cười, không có loại độc nào có thể xâm nhập vào cơ thể anh, Tiêu Ngọc Tuyết cho dù thật sự hạ độc, đối với anh mà nói cũng chỉ là thức ăn mà thôi.
Nói xong, Trần Gia Bảo đứng lên.
Lúc này, đám người Ngụy Phong Lăng đã đi tới bên cạnh Trần Gia Bảo, Hàn Đông Vy hướng Trần Gia Bảo mím môi cười, so với một cử chỉ OK, tỏ ra tất cả thuận lợi.
Trần Gia Bảo chủ động nắm lấy tay ngọc ngà của Hàn Đông Vy, nói: “Chị Vy vất vả rồi.”
Ngụy Nhã Huyên kéo Bạch Ngọc Thanh một chút, cùng nhau đứng lên chào hỏi: “Chị Vy.”
Hàn Đông Vy mỉm cười gật đầu với các cô, tiếp theo vui vẻ cười nói với Trần Gia Bảo: “Bọn họ đều đã bị anh dọa sợ, nếu tôi làm không tốt, đâu còn có tư cách tiếp tục làm tổng giám đốc tập đoàn Gia Vy?”
“Năng lực của chị Vy tôi vô cùng yên tâm.” Trần Gia Bảo lại hướng Liễu Thanh Vân cùng Ngụy Phong Lăng cười nói: “Các người cũng vất vả rồi.”
Liễu Thanh Vân cười lắc đầu.
Ngụy Phong Lăng khó có thể che giấu ý vui vẻ, nói: “Chút vất vả này không tính là cái gì, đúng rồi, hiện tại chuyện nên làm cũng đã xong, bữa tiệc có thể bắt đầu.”
Trần Gia Bảo gật đầu.
Ngụy Phong Lăng quay sang nhìn Hoàng Văn Khánh: “Người đứng đầu nhà họ Hoàng, bữa tiệc có thể bắt đầu, mặt khác, chuyện nên tuyên bố cũng nên nói sớm một chút.”
Trước kia khi Ngụy Phong Lăng và Hoàng Văn Khánh gặp mặt, hai người tuy cùng thuộc về mười gia tộc lớn, nhưng một người là gia tộc thứ nhất, mà người kia lại là người cuối cùng, thái độ của Hoàng Văn Khánh tuyệt đối kiêu ngạo, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, đối mặt với lời nói của Ngụy Phong Lăng, khóe miệng Hoàng Văn Khánh lộ ra một tia nịnh nọt, nói: “Đúng vậy, cậu chủ Ngụy.”
Ngụy Phong Lăng nhất thời có chút không quen, lập tức mở to hai mắt, cười gật gật đầu, loại nhân vật lớn nhìn kiêu ngạotrước kia, ngược lại lấy lòng anh ta, cảm giác thật sảng khoái!
Thế nhưng trong lòng anh ta rất rõ ràng, tất cả những thứ này đều là Trần Gia Bảo ban cho, may mắn lúc trước Trần Gia Bảo đến Tỉnh Phú Thọ, anh ta lựa chọn trợ giúp Trần Gia Bảo, chứ không phải đối chọi như nhà họ Hoàng, hiện tại mới có thể có thu hoạch thật lớn như vậy, khiến nhà họ Ngụy đã vượt qua nhà họ Hoàng, trở thành gia tộc lớn mạnh nhất tỉnh Phú Thọ!
Nghĩ đến đây, ngụy Phong Lăng vừa biết ơn vừa cảm thấy may mắn.
Lúc này, Hoàng Văn Khánh đã đi tới bàn chủ tịch bữa tiệc, cầm micro ho nhẹ hai tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Hoàng Văn Khánh đứng trên bục chủ tịch nhìn quanh đám người một vòng, anh ta hiểu, giờ khắc này, hẳn là lúc vui vẻ nhất của người khác.
Anh ta không tự nhiên thở dài một hơi, nói: “Các vị, cảm ơn các anh vì bận rộn mà vẫn đến bữa tiệc cho Hoàng Văn Khánh tôi mặt mũi, nhân cơ hội này, Tôi tuyên bố vài chuyện quan trọng.”
Tất cả mọi người ở đây mọi người đều biết, Hoàng Văn Khánh nói điều tiếp theo rất có thể sẽ quyết định cuộc sống phát triển sau này của Tỉnh Phú Thọ, tất cả đều nín thở, khẩn trương chờ đợi Hoàng Văn Khánh lên tiếng.