Ngô Thanh nhíu mày hỏi: “Các người là ai?”
Vũ Hoàng Việt nhìn Ngô Thanh từ trên xuống, phát hiện võ công của Ngô Thanh chẳng qua chỉ là Thông U sơ kỳ, ánh mắt lập tức hiện lên một sự khinh bỉ, sau đó, hỏi một đằng, lại trả lời một neo: “Sân viện Thiên Trúc này là của anh?”
Anh ta chưa từng gặp Trần Gia Bảo, nhưng biết được Trần Gia Bảo sống trong viện Thiên Trúc, dựa theo mối đặc thù này mà tìm, tuyệt đối không thể sai được.
Ngô Thanh khẽ nhíu mày, còn tưởng rằng Võ Hoàng Việt cũng giống anh ta, cũng đến đây tìm Trần Gia Bảo đổi chỗ ở, anh ta không khỏi đắc ý mà nói: “Không sai, tôi sống trong viện Thiên Trúc này, các người tìm tôi có việc gì không?”
Bên trong Thiên Trúc Viện tĩnh mịch, không khí kỳ quái, hai con người kiêu ngạo Ngô Thanh và Vũ Hoàng Việt, nói hai ba câu với nhau đã hiểu lầm lẫn nhau.
Sau khi Ngô Thanh thừa nhận tại hiện trường, Vũ Hoàng Việt cười lạnh hai tiếng, liền nghĩ Ngô Thanh là Trần Gia Bảo, hỏi: “Rất tốt, xem ra người mà tôi tìm chính là anh rồi, nghe nói y thuật của anh rất tốt, lại còn định nổi danh nhờ thi giải thi đấu Đông y?”
Ngô Thanh đường đường là người thừa kế của nhà họ Ngô, cũng là một người kiêu ngạo, nhìn dáng vẻ kiêu căng của Vũ Hoàng Việt, thì liền cảm thấy khó chịu, giả vờ ung dung uống một ngụm trà, sau đó mới hất cằm, hừ một tiếng rồi kiêu ngạo nói: “Không sai, cậu chủ tôi đây học cao hiểu rộng, bất kể là bắt mạch, kê toa hay châm cứu đều có chuyện dễ như trở bàn tay, còn về chuyện giải thi đấu Đông y, với y thuật của tôi, đương nhiên là có thể nổi tiếng rồi, nhưng…”
“Đúng là có bản lĩnh.” Vũ Hoàng Việt cau mày nói: “Anh nói tiếp đi, nhưng cái gì?”
Ngô Thanh cười hi hi hai tiếng, là một người nổi tiếng trong giới thừa kế của cả tỉnh Trung Thiên, có người dám đe dọa anh ta, thì anh ta lại càng phải ngầu hơn đối phương, bốc phét nói: “Nếu đây không phải sân chơi nhà họ Vũ, không khách sáo chứ giải quán quân nằm chắc trong tay tôi rồi.”
“Láo toét!” Hai người phía sau Vũ Hoàng Việt quát lên chói tai.
Vũ Hoàng Việt đưa tay ra tỏ ý muốn họ im mồm, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, nói: “Nghe ý của anh, anh nghĩ rằng nhà họ Vũ gian lận à?”
“Đây không phải tôi nói đâu nhé.” Ngô Thanh lại uống một ngụm trà, liếc nhìn hai người phía sau Vũ Hoàng Việt một cái, hừ một tiếng đầy khinh thường rồi nói: “Mặc dù nhà họ Vũ vừa thổi còi vừa đá bóng, nhưng mà, đây cũng là chuyện tất nhiên, tôi có thể hiểu được.”
Mặc dù Ngô Thanh nói là “hiểu được”, nhưng nhìn thái độ và sắc mặt của anh ta, tỏ rõ ý nghĩ rằng cuộc thi đấy Đông y không công bằng.
Vũ Hoàng Việt liền phát bực, anh ta đường đường là cậu hai của nhà họ Vũ, nói cuộc thi đấu do nhà họ Vũ tổ chức không công bằng, thì chẳng khác nào vả thẳng vào mặt anh ta!
Anh ta hít sâu một hơi, kiềm chế cơn tức giận, nói: “Được thôi, nếu cậu đã có tự tin như thế, vậy tôi sẽ kiểm tra thử một chút trình độ Đông y của cậu, xem cậu dựa vào đâu mà tự tin đến thế, dám tuyên bố là có thể giành giải quán quân.”
“Gì, anh không nhầm chứ?” Ngô Thanh như thằng ngố nhìn Vũ Hoàng Việt, đứng dậy nói: “Anh có tư cách gì mà dám kiểm tra trình độ của tôi chứ?”
“Dựa vào việc nắm đấm của tôi đủ cứng.” Vũ Hoàng Việt không thể kiềm chế được nữa, đột nhiên động tay động chân, đấm một phát vào mặt Ngô Thanh.
Mặc dù Ngô Thanh là một người học võ “Thông U Kỳ”. Nhưng thực lực của Ngô Hàn Kiệt cũng không thua kém gì anh ta, lại thêm việc Ngô Thanh không kịp phản ứng, thoáng một cái đã bị anh ta đánh cho ngã ra đất, cốc trà trong tay cũng bị rơi vỡ tan nát.