Mặc dù Trần Gia Bảo đã chiến thắng trong trận chiến này nhưng dù gì cũng là đối mặt với ba vị tông sư tiếng tăm lừng lẫy nên khó tránh khỏi việc bị thương.
Trần Gia Bảo mỉm cười lắc đầu, nói: “Tôi không sao, chỉ có điều…”
Thấy Trần Gia Bảo ngập ngừng không nói thì Lưu Vũ Tình lại càng nghĩ rằng Trần Gia Bảo thực sự đã bị thương ở đâu đó, cảm xúc cũng theo đó mà căng thẳng theo, ngay cả Bùi Tuệ Lâm cũng vội vàng chạy về phía anh, trong ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng.
“Chỉ có điều…” Trần Gia Bảo đưa tay chỉ hoa đào rơi đầy trên mặt đất trong đình viện, không khỏi tiếc nuối nói: “Cô không có cơ hội thưởng thức chỗ hoa đào này nữa rồi.”
Lưu Vũ Tình nghe anh nói vậy thì không kìm được mà phì cười, cô ta nói; “Em còn tưởng rằng anh bị thương rồi cơ, làm em lo lắng muốn chết, tuy không còn chỗ hoa đào này nữa cũng rất đáng tiếc nhưng trong mắt Vũ Tình, dù hoa đào ở khắp nơi tụ lại tại đây cũng không bì được với một sợi tóc của Gia Bảo.”
Lời này của cô ta cũng coi như là lời tỏ tình rất dũng cảm rồi, sau khi nói xong liền không kìm được mà đỏ mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ, có điều vẫn lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt Trần Gia Bảo, ánh mắt mềm mại, chứa chan tình cảm.
Mới đầu Trần Gia Bảo còn hơi ngẩn người nhưng sau đó khóe miệng lại khẽ nhếch lên, cười dịu dàng rồi nói: “Cảm ơn cô đã quan tâm, với lại, cũng cảm ơn cả cô nữa.”
Câu nói cuối cùng là đang nói với Bùi Tuệ Lâm.
Trong lòng Bùi Tuệ Lâm liền cảm thấy vui vẻ, nhưng ngoài mặt thì làm ra vẻ hờ hững “hừ” một tiếng, nói: “Xí, ai thèm lo cho anh, tôi chỉ không muốn nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Kinh Lập Thành mà thôi.”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười khổ, anh cũng lười đôi co với cô ta, sau đó tiếp tục nói thêm: “Tôi sẽ sai người đến dọn dẹp thi thể của bọn họ, Đình viện Hoa Đào bị phá hủy rồi, tôi cũng sẽ bồi thường thật thích đáng, chỉ là ở đây từng có người chết nên đã không còn sự bình yên như lúc đầu nữa, tôi nghĩ hôm nay hai người vẫn nên đến nơi khác ở thì hơn.”
Lưu Vũ Tình nghe vậy thì vội vàng gật đầu, kể cả Trần Gia Bảo không nói thì cô ta và Bùi Tuệ Lâm cũng sẽ quyết định tìm nơi khác để ở, chỉ là nhất thời cô ta vẫn chưa muốn rời khỏi thành phố Thái Bình, thế là liền mở lời nói với Trần Gia Bảo: “Nếu như mấy ngày hôm nay anh có thời gian thì em có thể đến nhà họ Ngụy tìm anh không?”
Trần Gia Bảo lắc đầu.
“Được thôi.” Lưu Vũ Tình không khỏi có chút thất vọng.
Thấy vậy, Trần Gia Bảo liền tiếp tục nói: “Tôi sắp phải đi đến thành phố Yên Bái rồi, cô đến nhà họ Ngụy cũng không tìm thấy tôi đâu.”
Thành phố Yên Bái chính là nơi gần với tỉnh Phú Thọ, hơn nữa rất có khả năng chính gia tộc Takashima đã trộm Ngọc tỷ Truyền Quốc đi, sau đó thành lập công ty tại chính thành phố Yên Bái, vả lại hiện giờ nhà họ Ngụy cũng không còn bất cứ mối nguy hiểm nào, đây chính là lúc thích hợp để anh thoát thân, sau đó tiến về thành phố Yến Bái để tìm hiểu mọi chuyện.
Hóa ra không phải anh từ chối cô ta!
Lưu Vũ Tình liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Thế nhưng Bùi Tuệ Lâm lại nhíu mày nói: “Anh đến thành phố Yên Bái làm gì? Nhà họ Hoàng đứng đầu và cả nhà họ Hề xếp thứ hai trong mười gia tộc lớn đều đang ở thành phố Yên Bái, cả hai nhà đều có sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, bọn họ tuyệt đối không giống với nhà họ Tang và nhà họ Kinh ở đây đâu, lỡ như bọn họ cùng nhau liên thủ đối phó với anh, anh đến đó chẳng phải là tự sa vào lưới sao?”
Lúc này, Lưu Vũ Tình cũng phản ứng lại, cô ta lo lắng nói: “Tuệ Lâm nói đúng đó, việc anh xuất hiện ở tỉnh Phú Thọ đã là chuyện tế nhị rồi, hiện giờ lại còn ra tay giết chết ba vị tông sư của hai nhà Tang, Kinh, em nghĩ chắc hẳn việc này sẽ tạo nên một đợt sóng gió ở tỉnh Phú Thọ, nhà họ Hoàng và nhà họ Hề vốn là hai gia tộc lớn mạnh nhất ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu, bây giờ anh muốn đi thành phố Yên Bái thì quả thực không phải là lựa chọn hay.”