Đoàn Vinh đang ngồi bên đống lửa ăn bánh bao, sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo, liền vội vàng đứng dậy, cung kính nói: “Anh Trần, lều đã dựng xong xuôi hết rồi ạ.”
“Rất tốt.” Trần Gia Bảo gật gật đầu, đi đến lều trại của mình xem qua một chút, mặc dù hơi thô sơ đơn giản, nhưng lại rất sạch sẽ, gọn gàng. Chắc có lẽ Đoàn Vinh vô cùng sợ sệt và cung kính anh, chính vì thế nên mới ra đặc biệt dốc sức dọn dẹp tươm tất sạch sẽ.
Trong lòng Trần Gia Bảo hết sức hài lòng, anh tận dụng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi này, ngồi trong lều bắt đầu ngồi thiền.
Đoàn Vinh thở phào một hơi, sau đó lại ngồi bên đống lửa, sau đó đưa bàn tay dính đầy dầu mỡ trong phần nhân của bánh bao, lấy vài ngọn củi bỏ vào trong đống lửa, ngọn lửa lúc này lại càng bùng cháy dữ dội hơn.
Ánh lửa bừng sáng, chiếu rọi toàn thân Đoàn Vinh một màu đỏ hồng, cả người anh ta cũng dần dần nóng lên, thế nhưng chỉ có đôi mắt lại ẩn chứa một khoảng lạnh băng, nhất là khi anh ta nhìn về chiếc lều của Trần Gia Bảo, ánh mắt đó lại càng lóe lên một tia sát khí dữ dội, âm thầm mỉm cười một cách lạnh lùng: “Cứ hãy để Trần Gia Bảo mày tự cao tự đại một thời gian đi, trễ nhất là chiều mai liền có thể đi đến núi Vụ Ẩn, lúc đó chỉ cần mấy vị cường giả siêu cấp của nhà họ Võ động tay động chân, Trần Gia Bảo mày nhất định sẽ không thoát khỏi cái chết!”
Nghĩ đến đây, bụng dạ anh ta vô cùng thích thú, không khỏi vui mừng, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Vào lúc này, Ngô Thanh và những người khác cũng quay lại khu rừng, bọn họ dựng tổng cộng ba chiếc lều, Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi ngủ chung một chiếc, hai người Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình ở chung một chiếc, còn lại Ngô Thanh ở một mình.
Từ chỗ ở của bọn họ, vừa khéo có thể nhìn thấy rõ ngọn lửa đang bừng cháy kia và chiếc lều của Trần Gia Bảo đang nghỉ ngơi trong đó.
Bọn họ cũng đang ngồi nhóm đống lửa đó, ngoài Khương Ngọc bực dọc mệt mỏi phải đi nghỉ ngơi sớm, còn lại Ngô Thanh, Hoàng Chí Huy, Hồng Yến Nhi và những người khác vẫn ngồi quanh đống lửa, bọn họ vừa uống từng ngụm từng ngụm rượu, vừa nói chuyện hăng say và cũng đang chờ đợi Trần Gia Bảo phát tán độc, chứng kiến kịch hay của Trần Gia Bảo.
Cho đến khi rạng sáng mười hai giờ, sắc mặt của Hồng Yến Nhi phấn chấn nói: “Thời gian đến rồi.”
“Ha Ha.” Sắc mặt của Ngô Thanh vô cùng đắc ý, hứng khởi đứng dậy, đưa ra ba ngón tay, nói: “Tôi đếm đến ba, Trần Cao Phi tuyệt đối sẽ phát tán độc kêu gào thảm thiết, sau đó đến thời khắc chúng ta sẽ thưởng thức một màn kịch hay nhé, 3…2…1!”
Hồng Yến Nhi và những người khác nhanh chóng ngoái đầu, nhìn về phía chiếc lều của Trần Gia Bảo.
Tuy nhiên, ngoài dự liệu của bọn họ, không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, chiếc lều của Trần Gia Bảo vẫn một mực yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió đêm thổi “vù vù” trong rừng ra, âm thanh kêu gào thảm thiết ở đâu chứ?
“Chuyện gì xảy ra thế, tại sao Trần Gia Bảo dường như lại chẳng có việc gì vậy?” Hồng Yến Nhi kinh ngạc một hồi, nhất thời không cẩn thận đá ly rượu trắng vào trong đống lửa, “bùng” một tiếng, ngọn lửa bỗng chốc lại phực cháy dữ dội hơn.
“Đúng vậy, bây giờ là đúng mười hai giờ rồi, tại sao Trần Gia Bảo lại không có động tĩnh gì chứ?” Ngô Thanh vội vàng nhìn đi nhìn lại đồng hồ trên tay, ngước đầu nghi ngờ hỏi: “Chắc có lẽ là do thể chất của mỗi người, vì vậy thời gian phát tán độc cũng sẽ không giống nhau, chúng ta nên đợi thêm một chút nữa, nói không chừng là trong vài phút nữa thôi, ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ sẽ phát huy tác dụng.”
“Đúng thế, chúng ta nên đợi thêm chút nữa, nếu không tận mắt chứng kiến Trần Gia Bảo phát tán độc, bà cô đây tuyệt đối sẽ không can tâm.” Hồng Yến Nhi nghe thấy vậy, liền tiếp tục ngồi xuống, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm về phía chiếc lều của Trần Gia Bảo, tập trung tinh thần dỏng tai lên nghe.
Đột nhiên nghe thấy tiếng “khụ khụ” “hồng hộc” từ phía bên Trần Gia Bảo phát ra, âm thanh này cũng không lớn, nhưng nó cũng chẳng nhỏ.
Tinh thần của Ngô Thanh vô cùng hứng khởi, vui mừng lớn tiếng nói: “Phát tán độc rồi!”