Trần Gia Bảo cảm thấy cả người như bị chấn động, cảm giác khí huyết dâng trào, kinh mạch hơi tê, phun ra một ngụm máu cùng một tiếng “ầm”, bay lùi về phía sau, ngay cả Trảm Nhân Kiếm cũng biến mất.
Trần Gia Bảo càng bị thương nặng hơn dưới sự tấn công của cả ba người!
Sầm Giang Hải và những người khác vui mừng khôn xiết. Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp Trần Gia Bảo mới nhìn thấy anh ta bị thương như vậy. Xem ra võ thuật của Trần Gia Bảo có giỏi thật đó, nhưng Bán Bước Truyền Kỳ mà anh ta đang tu luyện cũng có giới hạn, chỉ cần sức mạnh đủ lớn thì vẫn có thể đẩy lùi được Trần Gia Bảo, và anh cũng chẳng còn sức lực để đánh trả nữa.
Trận chiến này Trần Gia Bảo nắm chắc phần thua rồi!
Sau khi bay về phía sau gần 10m, Trần Gia Bảo đã kiểm soát được luồng khí và huyết áp trong người, mặc dù cố gắng lắm cũng đã đứng được trên mặt đất nhưng khóe miệng vẫn còn đang chảy máu, trông anh có vẻ khá xấu hổ.
“Trần Gia Bảo, cậu thua chắc rồi.” Sầm Giang Hải cười to, ba người Vũ Vô Song đứng về cùng một phía, lao thẳng về phía Trần Gia Bảo tiếp tục tấn công.
Bọn họ dự định dựa vào sức mạnh tu luyện được và sức ép lớn để khống chế Trần Gia Bảo, đây là lần đầu tiên bốn người hợp sức theo đúng nghĩa, khí thế mạnh mẽ giống như sóng thần trong biển cả, sóng gió ập đến, đừng nói đến Trần Gia Bảo là người đang phải đối mặt với bốn cường giả này, ngay cả những khán giả đứng từ xa nhìn cũng đều biến sắc, bọn họ suýt nữa ngất đi dưới áp lực của luồng khí này.
Trong khu vực đang đấu, dưới áp lực của hào quang mạnh mẽ, mặt đất dưới chân Trần Gia Bảo mỗi một tấc đều nứt ra, huyết dịch trong cơ thể dâng trào, hơi thở bên trong không ổn định suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Đang lúc khủng hoảng, hai mắt Trần Gia Bảo sáng ngời, điên cuồng huy động chân khí trong cơ thể, đột nhiên giơ ngón tay về phía trước, hào quang kiếm màu đỏ của ngón tay tỏa sáng.
Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng sấm vang lên, Trảm Nhân Kiếm từ trên đầu ngón tay lại xuất hiện, chĩa thẳng vào Sầm Giang Hải, Trần Gia Bảo nghiêm nghị nói: “Sau một kiếm này, mày sẽ mất mạng.”
“Thật là một trò đùa, tao thì nghĩ rằng sau chiêu thức này, mày sẽ càng bị thương nặng hơn và chúng tao sẽ bắt mày một cách dễ dàng.”
Vẻ khinh thường trong mắt Sầm Giang Hải lóe lên, cho dù một mình anh ta cũng không sợ Trảm Nhân Kiếm, huống hồ gì bây giờ bốn người đang hợp sức tấn công như vậy.
Đột nhiên, tiếng động xé trời, Trảm Nhân Kiếm tách ra khỏi kiếm thuật của Trần Gia Bảo, mang theo sức mạnh của sấm sét, nổ tung về phía Sầm Giang Hải, mặt đất phía dưới chân nơi sức mạnh đi qua đều tan vỡ, tạo thành một cái rãnh lớn!
Sầm Giang Hải cười khinh bỉ, chuẩn bị dùng nắm đấm để đánh tan Trảm Nhân Kiếm và giao Trần Gia Bảo lại cho ba người còn lại xử lý.
Đột nhiên, Vũ Vô Song nghĩ tới cái gì, vẻ mặt biến đổi kịch liệt, nhanh chóng nhắc nhở: “Cẩn thận, Trần Gia Bảo còn có khả năng ngưng tụ từ không khí để tạo ra Trảm Nhân Kiếm thứ hai.”
“Ý của anh là…” Sầm Giang Hải còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cảm nhận cách anh ta khoảng một mét, trong không khí xuất hiện một vệt sấm màu đỏ, đánh thẳng vào ngực, đó chính là Trảm Nhân Kiếm thứ hai.”
Quá bất ngờ, sắc mặt Sầm Giang Hải thay đổi rõ rệt, dù sao anh ta cũng là cường giả trong Truyền Kỳ Trung Kỳ, tuy rằng lúc nãy cũng không phải quá kinh ngạc, nhưng thật sự nó diễn ra quá nhanh và ngoài sự đề phòng nên anh ta chỉ có thể khá miễn cưỡng đấm lại.
Bởi vì vội vàng đấm ra, nên thực tế chỉ dùng khoảng 70% sức mạnh, tuy rằng đỡ được Trảm Nhân Kiếm, nhưng cũng đã bị nó đánh cho máu me be bét.
Trước khi Sầm Giang Hải có thể thở phào nhẹ nhõm, Trảm Nhân Kiếm của Trần Gia Bảo lại một lần nữa mang theo sức mạnh sấm sét, thề sẽ chém anh ta dưới lưỡi kiếm.