Đúng lúc này, Ngô Thanh hừ thật mạnh một tiếng, không vừa lòng nói: “Cậu Đoàn, người bạn này của cậu cũng thật là phách lối, tôi cũng ngồi ở đây nửa ngày rồi, mà anh ta ngay cả một lời chào hỏi cũng không có, có phần thiếu lễ độ quá chứ nhỉ?”
Tuy là đang nói chuyện với Đoàn Vinh, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn như cũ dừng trên người Trần Gia Bảo.
“Anh ta rất lợi hại, người lợi hại khó mà tránh khỏi cao ngạo, tôi nghĩ cậu chủ Ngô cũng có thể hiểu được.” Đoàn Vinh khó xử giải thích, trên thực tế trong lòng cười nhạt không dứt, không phải là Trần Gia Bảo không có phép tắc, là cậu vốn dĩ không có tư cách để anh ta chào hỏi.
“Ồ? Không biết anh ta có chỗ nào lợi hại, có thể làm cho anh ta kiêu ngạo đến mức này, không biết có thể cho tôi xem một chút được không?” Ngô Thanh kinh thường nói.
Nói về võ công, anh ta hiện tại đã là cao thủ ‘Thông U hậu kỳ’; nói về y thuật, anh ta là người kế nghiệp của Đông y thế gia; nói về bằng cấp, anh ta tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại đại học danh tiếng trong nước; nói về tướng mạo, thân hình anh ta cao một mét chín, so với Trần Gia Bảo hùng tráng khí phách không kém!
Cho dù là nhìn từ phương diện nào, ưu tú như anh ta đủ để hoàn toàn đàn áp Trần Gia Bảo!
Ánh mắt Đoàn Vinh lại sáng lên, đến rồi đến rồi, tình hình quả nhiên phát triển đúng theo phương hướng dự đoán của anh ta, Ngô Thanh thật sự bắt đầu gây hấn với Trần Gia Bảo rồi!
Anh ta sáng suốt ngậm miệng lại, chờ đợi tình hình chuyển biến xấu thêm một bước nữa, tốt nhất là Trần Gia Bảo một chiêu giết chết Ngô Thanh, cùng nhà họ Ngô kết hận thù sinh tử.
Hồng Yến Nhi ở một bàn khác đợi người cũng lấy làm lạ, Hồng Yến Nhi vỗ trán một cái, bất đắc dĩ nói: “Chết tiệt, rõ ràng là để anh ta đi bàn biện pháp, tại sao đột nhiên lại trở thành quyết chiến với người khác rồi? Cái tên Ngô Thanh này đúng là đầu óc đơn giản tứ chi phát triển mà.”
Khương Ngọc vừa muốn đứng lên đi qua ngăn cản, đột nhiên trong đầu lại loé sáng lên, dù sao cô ta vẫn chưa nhìn thấu được Trần Gia Bảo, biết đâu thừa dịp hiện tại Ngô Thanh thách thức Trần Gia Bảo, có thể thấy được mức độ của Trần Gia Bảo.
Nghĩ đến đây, cô ta lại một lần nữa ngồi xuống, đương nhiên, nếu như Trần Gia Bảo gặp nguy hiểm, cô ta vẫn sẽ kịp thời ra tay ngăn cản Ngô Thanh, để đảm bảo sự an toàn của Trần Gia Bảo.
Trong một lúc, ánh mắt mọi người đều tập trung dồn lên người Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo tựa hồ là hoàn toàn không để ý đến tình hình xung quanh, vẫn như cũ thích thú ăn mì sợi, phát ra âm thanh ‘xì xụp xì xụp’.
Không đếm xỉa, hoàn toàn không đếm xỉa tới.
Hồng Yến Nhi ngạc nhiên nói: “Chết tiệt, cái thằng nhóc này là muốn hoàn toàn chọc tức Ngô Thanh hay sao? Dựa vào sức mạnh Thông U hậu kỳ của Ngô Thanh, đoán chừng một quyền cũng có thể đánh anh ta gần chết.”
Khương Ngọc cũng khẽ chau đôi mi thanh tú, tuy cô ta rất muốn xem mức độ của Trần Gia Bảo, nhưng dáng vẻ Trần Gia Bảo kiểu ngạo không thèm đếm xỉa mọi thứ, khiến trong lòng cô ta âm thầm có chút khó chịu.
“Cậu là có ý gì? Khinh thường cậu chủ Ngô tôi sao? Không nghe thấy lời tôi vừa nói à?” Ngô Thanh ‘đùng’ một cái từ trên ghế đứng dậy.
Anh ta lớn như vậy rồi, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người dám khinh thường anh ta như vậy, trong cơn tức giận, trên trán lộ rõ gân xanh, hai nắm tay nắm lại vô cùng chặt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ dạy dỗ Trần Gia Bảo.
Đột nhiên, ‘rột’ một tiếng, Trần Gia Bảo nhẹ nhàng ăn xong sợi mì cuối cùng, rút khăn tay ra chầm chậm lau nước canh bên mép, buông đũa xuống khẽ liêc Đoàn Vinh một cái, đứng dậy thản nhiên nói: “Tôi ăn xong rồi, đi thôi, nhớ mua một ít lương khô để ăn trên đường đi.”