Lần này hai đạo kình khí giáp công, Trần Gia Bảo cau mày, tu vi đối phương quá cao, đối mặt với hai đạo kình khí, anh chưa nắm chắc đỡ nổi, không cam lòng buông tha ý nghĩ đón đỡ kình khí, lập tức nhảy lên, tránh khỏi kình khí đó.
Hai chân vừa chạm đất, Trần Gia Bảo không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, nghe được một âm thanh tức giận từ trong rừng sâu, giống như đối phương thở phào nhẹ nhõm vậy, trong lòng xuất hiện một cảm giác kỳ quái, lập tức hỏi: “Rốt cuộc các hạ là ai, giấu đầu lòi đuôi, tu vi của các hạ cùng tôi chênh lệch quá cao, nếu các hạ không dám xuất hiện, vậy tôi không thể làm gì khác ngoài việc san bằng khu rừng này!”
Nói xong, Trần Gia Bảo tay chỉ trời làm kiếm, điều động toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, từ kiếm chỉ bắn ra một đạo kiếm quang màu bạc phóng lên cao, dài cỡ hai mét, chỉ cần anh quét ngang một cái, kiếm quang sẽ chặt đứt toàn bộ cây cối xung quanh.
“Hừ!”
Từ sâu trong khu rừng truyền tới một tiếng hừ lạnh, âm thanh lạnh như băng nhưng lại vô cùng dễ nghe, hình như là tiếng của một người đàn bà!
Trần Gia Bảo lại càng kinh ngạc hơn.
Không chờ Trần Gia Bảo nghĩ xong, chỉ thấy trong khu rừng bỗng dưng truyền ra ánh sáng chói lóa long lanh, đem toàn bộ khu rừng chiếu sáng như ban ngày, ngay cả ánh trăng trên bầu trời cũng như ảm đạm đi rất nhiều.
Bóng người đó ẩn thân sau tia sáng, Trần Gia Bảo căn bản không nhìn rõ đó là ai!
Một tích tắc sau, kiếm ý mãnh liệt phong tỏa Trần Gia Bảo, ánh sáng hòa cùng bóng người làm một thể, từ trong rừng rậm lao ra bay về phía Trần Gia Bảo.
Chói mắt vô cùng, thế không thể đỡ, thanh thế vô cùng lớn, cảnh sắc tráng lệ bao trùm một vùng rộng rãi!
Mặc dù không nhìn rõ thân hình đối phương, có điều Trần Gia Bảo cũng đã nhìn được đại khái, đối phương tay bấm kiếm quyết, tia sáng đầy trời chói mắt kia, chính là từ đầu ngón tay của cô ta bắn ra.
Tốc độ đối phương siêu nhanh, cách Trần Gia Bảo ngày càng gần, kình khí mãnh liệt làm hai gò má của Trần Gia Bảo đau đớn, thậm chí kiếm quang vừa tạo ra trên tay của anh cũng bị kình khí của đối phương đánh đến run rẩy, có thể tán đi bất cứ lúc nào.
Trần Gia Bảo hoảng sợ vô cùng, tu vi kinh thế hãi tục như vậy, nếu so với Cung Thiên Kinh, phải mạnh hơn trên mười lần!
Anh không nghi ngờ chút nào, chỉ cần bị đối phương đánh chúng, không chết cũng phải trọng thương!
Nhìn thấy ánh sáng càng ngày càng tiến gần, kiếm quang trên tay của Trần Gia Bảo cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, ‘Choang’ một tiếng, tán loạn trong không trung.
Nhưng mà Trần Gia Bảo lần này muốn tránh cũng không được, đưa tay hướng về kiếm khí của đối phương tiếp lấy, trên tay không có chút chân khí nào bao trùm, một khi chạm trúng kiếm khí đối phương, e rằng toàn bộ cánh tay phải trong nháy mắt sẽ bị kình khí xoắn nát!
Ẩn mình trong tia sáng, người đó cũng vô cùng ngạc nhiên, thấy cánh tay phải của Trần Gia Bảo sắp bị phế, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, người đó thu lại chân khí, tia sáng nháy mắt bị giải thể.
Ngày sau đó Trần Gia Bảo đã tóm được tay của cô ta, chỉ cảm thấy mềm mại mượt mà như nhung, trơn nhẵn như ngọc, không nghĩ tới, một bàn tay đẹp như vậy, trong nháy mắt bộc phát ra uy thế lớn như vậy.
Trần Gia Bảo khóe môi nở nụ cười, trong tim vô cùng kích động, nói: “Đã lâu không gặp, Lưu Ly.”
Đúng vậy, người xuất hiện trước mặt Trần Gia Bảo bây giờ, là người mà Trần Gia Bảo thề phải đè được trên giường – Lưu Ly!
Dưới ánh trăng, Lưu Ly đẹp như tiên nữ trên Nguyệt Cung (Cung điện của Hằng Nga), cô mặc một bộ áo vải đay liền váy màu trắng, sạch sẽ, giản dị, không nhuốm bụi trần, hai tròng mắt đen nhánh trong suốt, ẩn chứa trí khôn vô tận, một cái nhìn ngỡ như nhìn thấu ba ngàn đại thế giới.