Vũ Trầm Minh hết sức vui mừng, tay trái đang chuẩn bị tạo thành kiếm quyết, muốn đánh một điểm trên cơ thể Trần Gia Bảo, nhân cơ hội bắt giữ Trần Gia Bảo.
Trong đầu Trần Gia Bảo vẫn như trước đau nhức vô cùng, mắt thấy Vũ Trầm Minh chỉ đoan kiếm khí chuẩn bị đánh ra.
Thời khắc nguy cấp, Trần Gia Bảo cắn chặt răng, điên cuồng vận khí nội kình, Trảm Nhân Kiếm hướng ngực của Vũ Trầm Minh đâm tới, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh, còn chưa đợi Vũ Trầm Minh chỉ đoan kiếm khí bắn ra, Trảm Nhân Kiếm đã phát sau mà đến trước”, đâm tới trước ngực Vũ Trầm Minh.
Vũ Trầm Minh sợ đến mức lông tơ dựng đứng cả lên, làm sao còn dám tiếp tục tấn công, vội vàng bỏ chạy về phía sau, lúc này mới vừa ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, từ dưới kiếm “Kiếm trảm người tránh đi, nghĩ mà sợ, cái tráng lại xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Trần Gia Bảo cũng nhân cơ hội này, thoát khỏi phạm vi của ngọc thiền “âm thanh ma quái”, vội vàng hướng một bên nhảy qua, trong lòng cũng nghiêm nghị.
Anh nhớ rất rõ, ở trong ghi chép của Quỷ Môn Thập Tam Châm từng nhắc đến ngọc thiền, kêu là Thiên Âm ngọc thiền, bản thân không đọc, cũng không có tính sát thương, nhưng âm thanh phát ra lại có thể gây tổn thương cho đại não, tiếp theo sẽ ảnh hưởng đến chân khí vận hành trong kinh mạch, có thể nói là hết sức kỳ lạ.
“Thật không thể ngờ trong tay Vũ Trầm Minh vậy mà lại có thiên âm ngọc thiền, tôi quả thực quá sơ xuất rồi, thiếu chút nữa đã lật thuyền trong mương rồi.”
Trần Gia Bảo ánh mắt ngưng động, đối với sức mạnh của nhà họ Vũ lại càng có thêm một phần hiểu biết.
“Trần Gia Bảo, anh tuyệt đối không phải đối thủ của chúng tôi, nếu thức thời, vẫn là nhanh khoanh tay chịu trói đi.”
Âm thanh đắc ý của Võ Vô Song truyền đến, mặc dù khuyên đầu hàng, nhưng trong tay anh ta sát chiêu cũng không do dự, lần nữa hướng Trần Gia Bảo mà phóng đến, mà Vũ Trầm Minh và Vũ Cửu Bảo hai người, cũng nháo nhào hướng Trần Gia Bảo mà phóng đến.
Nhất thời Trần Gia Bảo lần nữa cùng ba người giao chiến.
Vũ Vô Song, Vũ Cửu Bảo, Vũ Trầm Minh ba người, đều là cường giả tuyệt đỉnh của nhà họ Vũ, cho dù là ở toàn bộ giới võ thuật của Việt Nam, cũng đủ để kiêu ngạo, ba người này cũng thi triển bản lĩnh cao cường tham gia vây công, tự nhiên không thể coi thường được.
Tu vi của Vũ Vô Song ở trong ba người mạnh nhất, một chiêu thức, thường ẩn chứa sức mạnh cực lớn, hơn nữa tốc độ cực kì nhanh, cùng Trần Gia Bảo giao thủ tiếng sấm nổ mạnh hết sức to, bị khí kình vây bám mãnh liệt, ngay cả mặt đất cứng rắn bên trong phạm vi mười thước, đều bị tàn phá đến vỡ vụng bởi cường kinh của anh ta.
Tu vi của Vũ Cửu Bảo so với Vũ Vô Song kém một chút, A tị quỷ phong châm trong tay anh ta càng quỷ dị khó lường, chuyên hướng huyệt đạo trên người Trần Gia Bảo mà bay tới, ngay cả Trần Gia Bảo bách độc bất xâm, cũng đối mặt với việc bị quỷ châm phong bế kinh mạch, trong lòng cũng có ba phần kiên dè,
Mà Vũ Trầm Minh mặc dù tu vi kém nhất trong ba người, nhưng trong tay anh ta lại có Thiên Âm ngọc thiền, làm cho Thiên Âm ngọc thiền kêu to một chút, cũng có thể mang đến uy hiếp lớn nhất cho Trần Gia Bảo.
Bản thân Vô cực quyền và kiếm tiên di chiêu, tương trợ phối hợp với nhau, cùng hấp thụ chuyển hóa nội kình, bốn phương tám hướng bất động, đòn tấn công lại sắc bén vô cùng, làm cho ba người Vũ Vô Song không dám ép sát quá mức.
Chỉ là Thiên Âm ngọc thiền làm cho Trần Gia Bảo có chút kiêng dè, nếu không phải trước đây Lục Bảo Ngọc từng cùng anh đàm luận qua sóng âm công kích có mánh khóe chống đỡ nhất định, hơn nữa Vũ Trầm Minh vì để tránh lỡ tay làm bị thương Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo, đặc biệt thi triển gần Thiên Âm ngọc thiền, chỉ làm cho Trần Gia Bảo một mình chịu ảnh hưởng, vô hình trung tạo cơ hội cho Trần Gia Bảo tránh né.
Nếu không, mấy lần bị âm thanh ma quái ảnh hưởng, Trần Gia Bảo tuyệt đối sẽ bị Vũ Vô Song với Vũ Cửu Bảo đánh trúng.