Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 990


Anh ấy đang chữa trị cho mình? Anh ấy thực sự đang chữa trị cho mình ư?


Hồng Liên mở mắt thì trông thấy ánh mắt trong sáng, thuần khiết của Trần Gia Bảo. Thấy anh đang chuyên tâm chữa bệnh cho mình thì trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ.


Hồng Liên không biết mình nên tức giận hay nên cười nữa, mình đã có ý để cho Trần Gia Bảo thỏa sức chơi đùa, thế mà anh… anh vẫn có thể nhịn được hả?


Hình như trông thấy ánh mắt tràn ngập vẻ kỳ lạ của Hồng Liên nên Trần Gia Bảo ngượng ngùng cười một tiếng rồi nói: “Trên người cô có vết thương, không thích hợp để làm mấy chuyện vận động mạnh nào đó đâu. Nếu không thì vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn đấy.”


Rõ ràng là Hồng Liên hiểu “chuyện vận động mạnh nào đó” trong miệng Trần Gia Bảo là chuyện gì nên khuôn mặt thanh tú của cô ta hơi ửng hồng rồi khẽ đằng hắng một tiếng, trong lòng thì cảm thấy khá lạc lõng và mất mát. Nhưng đồng thời cô ta cũng cảm thấy rất xúc động vì sự chu đáo, tỉ mỉ và dịu dàng của Trần Gia Bảo.


Cô ta biết mình có sức quyến rũ rất lớn đối với đàn ông, Trần Gia Bảo cũng không phải ngoại lệ. Nếu không thì Trần Gia Bảo cũng sẽ không có suy nghĩ cưa đổ cô ta và chị em Lưu Ly cùng một lúc như thế.


Nhưng ở thời điểm và không gian như thế này mà Trần Gia Bảo vẫn có thể để tâm đến vết thương của cô ta thì điều đó chứng tỏ anh cũng không chỉ nuôi suy nghĩ phải có được cơ thể của cô ta.


Nghĩ vậy nên ánh mắt của Hồng Liên từ từ trở nên mềm mại như nước, khóe miệng cô ta cũng dần mang theo một nụ cười dịu dàng.


“Ngoài ra…” Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Trước đây tôi có đồng ý với cô một chuyện, đó là chờ sau khi tôi chinh phục được Lưu Ly thì cô mới có thể trở thành người phụ nữ của tôi. Chuyện mà tôi nói ra thì chắc chắn tôi sẽ làm được. Mặc dù bây giờ tôi rất muốn ăn cô nhưng tôi không muốn sau khi gạo đã nấu thành cơm, cô mới bắt đầu hối hận. Dẫu sao thì một người phụ nữ xinh đẹp như cô cũng cần được nâng niu, chiều chuộng trong lòng bàn tay, nếu khiến cô cảm thấy không vui thì chính là đang phung phí của trời rồi. Cứ chờ đến khi nước chảy thành sông, nếu cô…”


“Gia Bảo…” Những lời nói của anh khiến Hồng Liên cảm thấy vô cùng cảm động, cô ta động lòng mà ôm chầm lấy Trần Gia Bảo rồi trao cho anh nụ hôn nồng nàn say đắm, chặn đứng câu nói của anh lại.


Trần Gia Bảo không ngờ rằng mình mới chỉ nói như thế thôi mà đã có hiệu quả rồi. Mặc dù hôm nay không thích hợp để ăn Hồng Liên, nhưng anh phải thu về cho mình một chút lời lãi mới được.


Bấy giờ Trần Gia Bảo bèn thuận theo tình thế mà ôm lấy Hồng Liên, cứ vậy mà hưởng thụ đôi môi mềm mại của cô ta.


Mãi cho đến khi cơ thể đang khẽ uốn éo trong vòng tay anh trở nên lại trở nên nóng bỏng thêm lần nữa, anh mới buông Hồng Liên ra. Dường như cô ta vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, ánh mắt thì tràn ngập vẻ đê mê khiến anh không nhịn được mà trêu chọc: “Mặc dù tôi vẫn tự nhận rằng bản thân có nghị lực hơn người nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi không thể đảm bảo rằng tôi sẽ không ăn sạch cô ngay bây giờ đâu đấy nhé.”


“Anh tới đi, tôi mà phải sợ anh à?”


Mặc dù trong câu nói của Hồng Liên tràn đầy vẻ khiêu khích nhưng cô ta vẫn là một người đàng hoàng.


Sau khi thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Trần Gia Bảo thì cô ta ngồi nửa người dậy, vừa chỉnh sửa lại quần áo đang xốc xếch trên người mình vừa chuyển chủ đề: “À đúng rồi, rốt cuộc thì mấy ngày qua anh đã xảy ra chuyện gì vậy? Còn Lưu Ly nữa, cô ta đâu rồi?”


Bấy giờ Trần Gia Bảo mới kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua, cuối cùng anh nhún nhún vai rồi nói: “Thế nên tôi cũng không biết bây giờ Lưu Ly đang ở đâu.”


Cứ nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp đang ở nơi xa, không rõ tung tích của mình là trong lòng Trần Gia Bảo lại cảm thấy phiền muộn không thôi.


Thế nhưng Hồng Liên thì lại kích động, cô ta trợn to hai mắt rồi nói bằng giọng không thể tin được: “Anh…


anh thực sự đã giết một cường giả Truyền Kỳ sao?”


“Tất nhiên rồi.”


Sau khi nghe chính miệng Trần Gia Bảo khẳng định thì đáy lòng Hồng Liên cảm thấy kích động không thôi, đột nhiên cô ta đè Trần Gia Bảo xuống dưới người mình rồi nói bằng giọng phấn khích: “Gia Bảo, anh là người giỏi nhất trên đời, quen biết anh là may mắn lớn nhất cả cuộc đời này của tôi.”


Sau khi nói xong thì đôi môi thơm mềm của cô ta liên tục hôn lên mặt của Trần Gia Bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK