Tâm tình ông càng lúc càng nghiêm trọng, bóng người chợt lóe lên, theo bản năng đi tới phía sau Sầm Kính Cung. Cũng không rõ ông là vì muốn kéo dài khoảng cách với Lưu Ly, hay là để bảo vệ Sầm Kính Cung.
Giờ phút này, đối mặt với sự quan tâm lúc tỏ lúc không của Lưu Ly, Trần Gia Bảo ngồi trên mặt đất, đột nhiên thả lỏng, chỉ cảm thấy cơ thể đau đớn, chớp chớp mắt: “Nếu cô đến muộn hơn một chút nữa, thì tôi thật sự có chuyện lớn rồi.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ giúp anh báo thù.” Lưu Ly quay người lại, đưa lưng về phía mặt Trần Gia Bảo, giữa lông mày hiện lên một tia áy náy và sự dịu dàng hiếm thấy.
Trên thực tế, sau khi cô nghe nói Trần Gia Bảo hẹn đấu với Sầm Khiếu Uy, cô đã sớm đến núi Phượng Hoàng, chỉ là cô vẫn luôn nhịn cơn tức trốn ở một bên quan sát, muốn xem sức chiến đấu thực sự của Trần Gia Bảo, đợi cho đến khi Trần Gia Bảo thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng mới hiện thân cứu giúp, từ đó dẫn đến việc cơ thể Trần Gia Bảo bị thương nghiêm trọng.
Đột nhiên, Sầm Kính Cung nhỏ giọng nói với Sầm Kim Thượng: “Bố, nếu con đoan không nhầm, người phụ nữ kia tên là Lưu Ly, là đồng đội của Trần Gia Bảo. Cô ấy từng đánh một trận ở núi Vụ Ẩn, danh tiếng vang vọng khắp nơi, nghe nói cũng là cường giả Truyền Kỳ Hậu Kỳ.
Nói xong, Sầm Kính Cung trong lòng nghiến răng nghiến lợi, chỉ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là đã hạ được Trần Gia Bảo, vậy mà lại bị Lưu Ly làm hỏng chuyện tốt của nhà họ Sầm, thật sự là đáng ghét!
Sầm Kim Thượng gật gật đầu, không nói thêm gì, hai tay đan vào nhau, nói với Lưu Ly: “Cô muốn cứu Trần Gia Bảo?”
Lưu Ly nhìn về phía Sầm Kim Thượng, sự dịu dàng giữ đôi lông mày bỗng chốc biến mất, nhanh chóng trở nên lạnh như băng, hỏi ngược lại: “Ông chính là Sầm Kim Thượng?”
Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, nhưng ai cũng có thể nghe ra được sự lạnh lẽo trong lời nói của cô.
“Không sai.” Sầm Kim Thượng ngạo nghễ nói: “Gia chủ đời trước nhà họ Sầm, là cường giả cảnh giới Truyền Kỳ Hậu Kỳ, từng trấn áp vô số võ giả tỉnh Trung Thiên, khiến tất cả dòng họ tâm phục khẩu phục…”
“Đúng là gặp mặt không bằng nghe danh.”
Đột nhiên, Sầm Kim Thượng còn chưa nói hết những chuyện khiến ông tự hào, Lưu Ly đã cắt lời ông, lắc đầu, lông mày nhíu lại hơi thất vọng.
Mọi người xung quanh xôn xao.
Sầm Kim Thượng chính là tuyệt thế cường giả mười năm trước đã trấn áp cả cái tỉnh Trung Thiên. Hơn nữa biểu hiện có thể giết chết Trần Gia Bảo chỉ trong vài giây cũng đủ mạnh để khiến mọi người ở đây đều khiếp sợ. Nhưng Lưu Ly lại thể hiện thái độ khinh bỉ với Sầm Kim Thượng. Cho dù người ta truyền miệng nói Lưu Ly là cường giả Truyền Kỳ Hậu Kỳ, nhưng cô cũng không có tư cách đè đầu cưỡi cổ Sầm Kim Thượng chứ?
Mọi người đều cảm thấy Lưu Ly quá kiêu ngạo, quá tự cao.
Nhưng Trần Gia Bảo biết, Lưu Ly luôn nói theo sự thật, hơn nữa tầm mắt của cô cũng vô cùng khiêm tốn. Nếu lời nói của cô mang theo chế giễu, vậy thì chỉ có một cách để giải thích: Đó chính là thực lực của Sầm Kim Thượng thực sự làm Lưu Ly thất vọng, cũng có thể chứng minh, Lưu Ly có đủ tự tin vượt qua Sầm Kim Thượng!
Nghĩ đến điều này, Trần Gia Bảo không nhịn được muốn bật cười.
Sắc mặt Sầm Kim Thượng trầm xuống, giọng nói cũng vô cùng trầm: “Cô có ý gì?”
“Lúc trước khi tôi dạo chơi đến tỉnh Trung Thiên, đã nghe nói đến hành động của ông. Nghe nói ông đã bế quan gần hai mươi năm.” Lưu Ly nói.
“Không sai.” Khuôn mặt Sầm Kim Thượng thể hiện ra một tia đắc ý: “Xem ra cô cũng khá hiểu chuyện của tôi đấy.”