“Đáng tiếc cô không phải đối thủ của tôi, lần này may cho cô, mũi kiếm chỉ cắt một nhúm tóc mai của cô thôi, lần sau kiếm sẽ xuyên qua người cô đấy.” Vũ Nhược Uyên cười càng thêm khinh thường: “Tôi thấy cô vẫn nên nhanh đầu hàng đi, miễn cho đám đàn em kia nhìn thấy bộ dạng bị đánh bại đầy thảm hại của cô.”
“Tôi sẽ không thua cô đâu.” Iga Tsuki đột nhiên dùng tiếng Nhật cao giọng nói: “Mang kiếm lại đây!”
Oda Kazue vội vàng đáp một tiếng, chạy ra ngoài cửa khách sạn, lấy trong xe một thanh kiếm Samurai dài ra rồi lại chạy vào lần nữa.
Chưa đợi anh ta chạy tới trước mặt Iga Tsuki, Iga Tsuki đã giơ tay phải ra bắt lấy, kiếm Samurai đã rời tay mà bay tới trong tay cô ta.
Tinh thần đám người Oda Kazue không khỏi run lên, không hổ là chị đại, thực lực quả nhiên lợi hại!
Mọi người trừng mắt nhìn, Iga Tsuki dần dần rút kiếm, nói: “Vũ khí của cô đâu?”
Nhất thời, một thanh kiếm Samurai sắc bén dài nhọn xuất hiện trước mặt mọi người, nhiệt độ của cả khách sạn, dường như bởi ánh sáng sắc lạnh của thanh kiếm Samurai này mà giảm xuống mấy độ.
Tinh thần Vũ Nhược Uyên sững lại, nhưng biểu hiện ngoài mặt vẫn thoải mái nói: “Đối phó cô, tôi không cần vũ khí, hoặc là nói, vũ khí của tôi không ở đây.”
Lần này tới Nhật Bản, cô ta không mang Thất Tinh bảo kiếm của mình tới, cho nên chỉ có thể tay không đón địch.
“Đồ ngông cuồng!”
Ánh mắt Iga Tsuki nổi ý muốn giết người, hoạt động nội công trong cơ thể, vỏ kiếm lập tức bay tới hướng Vũ Nhược Uyên, ở giữa không trung phát ra tiếng “xoèn xoẹt”, dưới sự thêm vào nội công của cô ta, uy lực của vỏ kiếm mạnh tới mức đủ phá núi chém đá!
Vũ Nhược Uyên hơi nhíu mày, thân thể lẳng lặng lướt sang bên trái nửa mét.
Ngay sau đó, vỏ kiếm bay tới thẳng chỗ ban đầu Vũ Nhược Uyên đứng, cứng rắn đâm xuyên qua cột đá cẩm thạch giữa sảnh lớn, cuối cùng cắm vách tường cứng, vách tường cũng bởi vậy mà tí nữa thì sập.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng hô, Iga Tsuki hai tay cầm kiếm, xông tới chỗ Vũ Nhược Uyên.
Ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm, sáng như mắt người, giống như ngôi sao băng vụt loé lên, dưới sự chấn động to lớn của nội công, mọi nơi Iga Tsuki đi qua, dưới đất đều vỡ vụn hết thảy.
Trong mắt Trần Gia Bảo xuất hiện vẻ dao động, Iga Tsuki dựa vào thực lực “tông sư sơ kì”, có thể tạo ra sức nổ lớn như vậy, đủ để thấy Iga Tsuki bất phàm thế nào.
Tuy Vũ Nhược Uyên luôn miệng nói không để Iga Tsuki vào trong mắt, nhưng trên thực tế, cô ta không dám coi thường đối phương, đối diện với thanh kiếm sắc lạnh này của Iga Tsuki, trong mắt cô ta xuất hiện ý muốn chiến đấu mãnh liệt, không lùi mà tiến, tay cầm kiếm quyết, phóng tới hướng của Iga Tsuki, nhằm thẳng vào lưỡi kiễm của Iga Tsuki!
Trong nháy mắt, hai cô nàng lại giao đấu kịch liệt một lần nữa!
Lưỡi kiếm mạnh mẽ vô cùng, mũi kiếm tung hoành khắp nơi tựa những ngôi sao băng, nền đất sảnh lớn của cả khách sạn và vách tường, đều không chịu được lực mà vỡ vụn dưới sự xung đột của kiếm, nhìn rất đáng sợ.
Đám người Oda Kazue khó mà chịu nổi ảnh hưởng còn lại của cuộc giao đấu, chỉ đành lùi về sau một bước, cuối cùng lùi tới cửa khách sạn, trong lòng hạ quyết tâm, nếu như khách sạn bị sập, liền lập tức rời đi, tránh cho ở lại bị đập chết.
Giữa sảnh, hai cô nàng không ngừng giao đấu kịch liệt, trong lòng Vũ Nhược Uyên càng lúc càng kinh ngạc.
Tuy cô ta biết Iga Tsuki rất ghê gớm, nhưng sao lại không ngờ tới, trong tình huống cô ta đã dùng phấn Ngưng Hương để làm giảm tốc độ của Iga Tsuki rồi, mặc dù dường như đã có thể chèn ép Iga Tsuki này rồi, nhưng lại không có cách nào nắm bắt thuận lợi được, viên minh châu chói lọi như Iga Tsuki này, quả nhiên danh bất hư truyền.