Mặc dù phần áp lực này là dành cho Trần Gia Bảo, và ngay cả khi Yoshimura Miyu biết rằng mâu thuẫn giữa Trần Gia Bảo và phái Iga có lợi cho mình, Nhưng đứng ở bên cạnh Trần Gia Bảo, cô ta vẫn phải chịu một áp lực nhỏ, phía sau chảy ra một lớp mồ hôi lạnh làm ướt cả lưng áo.
Trước ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Trần Gia Bảo trực tiếp phớt lờ câu hỏi của Iga Chiho, thay vào đó, anh nhìn quanh và nói: “Đến chỗ ngồi cũng không có, đây là cách mà phái Iga tiếp khách sao? Thật nực cười.”
Lời này vừa nói ra, Iga Tsuki đột nhiên không hài lòng. Bố cô, với tư cách là cường giả cấp cao của Nhật Bản, là một người cao cao tại thượng. Còn anh chỉ một thiếu niên Việt Nam nhỏ bé, vậy mà lại dám vô lễ trước mặt ông, thật đúng là không biết phép tắc.
Bên cạnh có người dịch những lời của Trần Gia Bảo sang tiếng Nhật. Nghe xong, mọi người ở phái Iga đều chửi mắng Trần Gia Bảo.
Mặc dù Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên không hiểu tiếng Nhật, nhưng nhìn thái độ của họ cũng đủ để biết rằng họ đang nói những điều không tốt. Tuy nhiên người như Trần Gia Bảo sẽ không quan tâm đến những con ruồi Nhật Bản này.
Trần Gia Bảo đứng chắp tay, khóe miệng nhếch lên chế giễu, thờ ơ nhìn Iga Chiho cách đó không xa, phớt lờ tất cả những người phái Iga đang giận dữ xung quanh.
Người phái Iga càng thêm phẫn nộ, bắt đầu mắng mỏ trỉ trích nhiều hơn.
Đột nhiên, Iga Chiho bật cười và nói: “Phái Iga chúng tôi chỉ hoan nghênh cường giả. Nếu cậu muốn có một chỗ ngồi trong phái Iga của chúng tôi, vậy thì phải cho thấy sức mạnh tương ứng mới được!”
“Ồ?” Trần Gia Bảo chắp tay ra sau, nhướng mày: “Vậy tôi phải làm sao chứng tỏ thực lực của mình?”
“Rất đơn giản. Chỉ cần đánh bại cường giả phái Iga của chúng tôi là được.” Iga Chiho nháy mắt với một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người khá cao. Người này gật đầu kính cẩn và bước ra ngoài.
Trần Gia Bảo nhìn anh ta, thấy người đàn ông thân dài vai rộng này mặc một bộ quần áo samurai màu xám với một thanh kiếm samurai giắt ngang hông. Quan trọng nhất, anh ta chính là một trong hai vị tông sư trung kỳ.
“Chỉ cần cậu có thể đánh bại anh ta, tôi sẽ công nhận cậu đủ tư cách ngồi nói chuyện với tôi.” Iga Chiho khinh thường nói: “Nhưng kiếm không có mắt, sống chết tự chịu. Nếu cậu chết ở Iga, cậu không được đổ lỗi cho chúng tôi.”
“Kiếm không có mắt, sống chết tự chịu sao?” Trần Gia Bảo nhẹ giọng nói: “Được, tôi đồng ý.”
Trong võ đường, Trần Gia Bảo thản nhiên nói một câu “Tôi đồng ý”, khiến mọi người ở phái Iga đều phấn khích.
Iga Tsuki lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Trần Gia Bảo lại can đảm như vậy.
Ngược lại, Vũ Nhược Uyên lại tỏ vẻ thầm thương tiếc cho Iga Chiho. Làm sao một ninja ở cấp tông sư trung kỳ lại có thể là đối thủ của Trần Gia Bảo được? Đã thách đấu với Trần Gia Bảo thì thôi đi, lại còn nói “kiếm không có mắt, sống chết tự chịu”, đây không phải là tự chuốc lấy khổ sao?
Yoshimura Miyu thậm chí còn phấn khích hơn, vậy là Trần Gia Bảo và phái Iga cuối cùng cũng sắp đụng độ.
Trên sân, Iga Chiho bình tĩnh nói: “Cậu cũng thật can đảm, dám tiếp nhận trận đấu này. Tôi hy vọng sức mạnh của cậu cũng ấn tượng như bản lĩnh của cậu vậy.”
Trần Gia Bảo gật đầu nói: “Tôi cũng hy vọng thực lực phái Iga sẽ không làm cho tôi thất vọng.”
“Thật tiếc quá, cái giá để không khiến cậu thất vọng chính là mạng sống của cậu!” Iga Chiho nói rồi ra hiệu với ninja tông sư trung kỳ phái Iga kia.
“Vâng, tộc trưởng!”
Anh ta kính cẩn đáp và đi đến một nơi cách Trần Gia Bảo năm mét.