Nếu bốn tuyển thủ hạt giống này cũng tham gia thi đấu loại trực tiếp, họ chắc chắn sẽ có thể chiếm được bốn vị trí. Mặc dù bốn vị trí không nhiều, nhưng đây chính là thứ quyết định việc họ có tiến vào trận đấu chính thức hay không, ghi lại tên tuổi của mình trong giới Đông y và làm nên chuyện lớn hay không. Cho nên mỗi vị trí đều cực kỳ quý giá.
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều im lặng.
Ông lão mặc đồ nhà Đường nở nụ cười hài lòng nói: “Xem ra không có người phản đối. Tiếp theo sẽ là vòng thi đấu loại trực tiếp, chúng tôi đã chọn ra mười vị có y thuật cao minh làm trọng tài, mỗi người trong số các vị sau khi trả lời xong vui lòng nộp bài thi cho họ, nếu thắng cuộc sẽ được tham dự vòng sau, người thất bại thì trực tiếp bị loại bỏ.”
Dứt lời, một vài nhân viên công tác của nhà họ Vũ bước xuống, bắt đầu hướng dẫn đám đông dàn đều trên quảng trường, sắp xếp bàn ghế và đặt giấy thi trước mặt mỗi người.
Trên bục giảng, Vũ Hoàng Việt cười nói: “Chị, giờ chị đã hiểu rồi chứ. Quy tắc này nhìn qua thì có vẻ không công bằng, nhưng nó rất có lợi cho những thí sinh tham dự. Chị thấy không, bây giờ trong số bọn họ làm gì còn có ai la hét kêu ‘không công bằng’ nữa đây?”
Đó là lý do tại sao em vẫn hay nói trên đời này khắp nơi đều là những kẻ thích giả vờ, bình thường luôn miệng nói ghét cái ác như kẻ thù, kẻ nào cũng đoan chính ngay thẳng, nhưng một khi đụng chạm tới lợi ích cá nhân thì cho dù biết rõ không công bằng vẫn nhắm mắt làm ngơ, tới rắm cũng không buồn thả. Thật sự dối trá, đáng tiếc là, em nghe bố nói, trong cuộc thi đấu loại trực tiếp này, câu hỏi nào cũng đặc biệt khó, những người này nhất định sẽ bị người họ Vũ loại bỏ.”
Vũ Thanh Ninh khẽ cau mày, cảm thấy mặc dù lời nói của Vũ Hoàng Việt khá kho nghe nhưng không phải là không có lý.
Cô ta nhìn Trần Gia Bảo đứng ở quảng trường, phát hiện anh không hề phản đối quy tắc của nhà họ Vũ, liền tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ anh cũng là loại người dối trá như vậy?”
Vũ Hoàng Việt nhìn theo ánh mắt cô ta và thấy được Trần Gia Bảo, trong mắt lóe lên vẻ nghi ngờ. Người tên Trần Gia Bảo này, rốt cuộc có thứ gì đặc biệt để chị họ của anh ta phải chú ý đến vậy? Xem ra cần phải tìm cơ hội gặp lại gã này.
Trần Gia Bảo lúc này đang ngồi ở chỗ của mình, đưa mắt nhìn về phía trước. Chỉ thấy trước mặt có mười ông già đang ngồi giữa quảng trường, gọi là trọng tài, ngoài ra trong đám đông còn có hơn mười đệ tử nhà họ Vũ đi vòng quanh kiểm tra, nếu như không ngoài ý muốn thì họ chính là người coi thi, đề phòng kẻ gian lận.
Sau đó, Trần Gia Bảo mới cúi xuống nhìn về phía bài thi, chỉ thấy trên đó viết “Mời viết lại ‘Trường Sinh Ca’ bên trong ‘Dưỡng Sinh Mật Chỉ’.”
Quyển sách “Dưỡng Sinh Mật Chỉ” này rất xa xưa, nói là y thuật, không bằng gọi là sách viết về dưỡng sinh và tu luyện đan kinh, thiên hướng Đạo gia. Về cơ bản, rất ít người học Đông y đọc về nó. Nhưng may thay, Trần Gia Bảo với tư cách là đệ tử Đạo gia, đối với cuốn sách “Dưỡng Sinh Mật Chỉ” này lại đã học thuộc lòng.
Ngay lập tức, Trần Gia Bảo vùi đầu vào công việc…viết lách.
“Cùng người trực thuyết lý trường sinh, trên đời bao người có thể biết. Tranh danh đoạt lợi tâm hư hỏa, nào ai quay về hỏi đạo cơ, thương thay bộn rộn người trên thế, tất cả không tỉnh tự trong mộng. đêm ngủ ngày đi sao biết già lão…luyện quy nguyên hải gọi hoàn đan. Vạn thần linh thì tam thi diệt. tam thi diệt thì thọ hơn nhiều. giữ chặt linh quang hàng long hỗ.”
Không bao lâu sau, Trần Gia Bảo đã viết xong, trực tiếp đứng dậy đi về phía trọng tài, khi mọi người vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì chỉ có anh là người duy nhất đứng lên, khiến chuyện này càng thêm đột ngột.
Vũ Thanh Ninh và Vũ Hoàng Việt càng kinh hãi. Thời gian làm bài vẫn chưa tới một nửa, tốc độ này chẳng phải là quá nhanh hay sao?