“Anh nói xem Khương Ngọc đẹp hơn hay tôi đẹp hơn…”
Dưới ánh trăng, Hồng Yến Nhi kéo tay Trần Gia Bảo, líu ríu cả một đường, giọng nói uyển chuyển như chim vàng anh.
Không lâu sau, hai người đi xa khỏi phòng trước, đi vào sân sau một cách không có mục đích.
Giống như Trần Gia Bảo từng nói, anh thật sự không mục tiêu cụ thể, chẳng qua Trần Gia Bảo tin tưởng, thế lực của Quỷ Y Môn khổng lồ như vậy, lại thêm núi Vụ Ẩn coa điều kiện tự nhiên được ông trời ưu ái, nhà họ Vũ chắc chắn sẽ gieo trồng dược liệu ở đâu đó trên núi Vụ Ẩn, cho nên chỉ cần đi đến nơi hoang vắng là được rồi.
Sau khi quyết định, Trần Gia Bảo đi về phía sau núi.
Hồng Yến Nhi thấy càng ngày càng vắng vẻ, trong lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc, cũng đề phòng Trần Gia Bảo thêm một chút, mặc dù cô ta cố ý dụ Trần Gia Bảo, nhưng không có nghĩa cô ta phải thật sự làm người phụ nữ của Trần Gia Bảo, bây giờ ôm cánh tay cùng đi với nhau đã là ranh giới cuối cùng của cô ta, ngay cả hôn cô ta cũng không tình nguyện cho Trần Gia Bảo, huống chi là thân thể?
Sau khi đi về phía trước thêm một lúc, ra khỏi khuôn viên nhà họ Vũ, Hồng Yến Nhi nhìn cảnh vật xung quanh mình, ngoại trừ trăng sáng trên cao, gió mát trong núi và cỏ cây hai bên, một bóng người cô ta cũng không nhìn thấy, trong lòng càng thêm đề phòng, chẳng lẽ Trần Gia Bảo thật sự có ý xấu với mình? Coi ta không nhịn được mở miệng hỏi: “Gia Bảo, rốt cuộc chúng ta muốn đi đâu, chờ lát nữa nếu Khương Ngọc không thấy tôi chắc chắn sẽ lo lắng, nếu không… Nếu không chúng ta trở về đi?”
Chỉ là, trong lúc đề phòng Trần Gia Bảo, cùng lúc đó trong lòng của cô ta dâng lên cảm giác kiêu ngạo, hừ, Trần Gia Bảo anh được lắm, lúc nào cũng ghét bỏ cô nương đây, bây giờ còn không phải rung động với cô ta? Quả nhiên đàn ông đều nghĩ một đằng làm một nẻo.
Trần Gia Bảo nhẹ liếc cô ta một cái, nói: “Tôi đã nói rồi, muốn làm gì thì làm, đi đâu cũng được, đi tới chỗ nào tính tới chỗ đó, chỗ này rất vắng vẻ, nói không chừng sẽ có thú hoang, nếu cô cảm thấy nơi này vắng vẻ sợ hãi thì cứ về trước đi.”
“Thôi đi, cô đây biết sợ á? Nói đùa cái gì vậy?” Hồng Yến Nhi thẳng lưng nói: “Dù sao bản cô nương cũng là cường giả võ đạo ‘Hợp khí kỳ’, nếu gặp được thú dữ, nói không chừng anh còn chạy nhanh hơn tôi đấy.”
Hợp khí kỳ? Cường giả võ đạo?
Từ bao giờ mà Hợp khí kỳ cũng có thể xưng cường giả võ đạo?
Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, biết Hồng Yến Nhi đang ám chỉ mình, để cho mình không có ý đồ xấu với cô ta nữa, anh cũng lười vạch trần, hỏi: “Đúng rồi, cô có hiểu biết gì về giải thi đấu Đông y lần này nhà họ Vũ tổ chức?”
Hồng Yến Nhi nghĩ một lúc rồi trầm ngâm nói: “Tôi cũng là lần đầu tiên tới tham gia giải thi đấu Đông y của nhà họ Vũ, nhưng theo tôi được biết, lần này số người mà nhà họ Vũ mời phải gấp mấy lần những giải trước, chỉ cần có tên trong danh sách thế gia Đông y trong tỉnh Trung Thiên là có thể được mời. Ví dụ như nhà họ Lâm ở thành phố Hà Phúc, nhà họ Trương ở thành phố Mạt Xuân, còn có nhà họ Quyền gia ở thành phố Yên Hoa…, mà theo suy đoán của tôi, lần này nhà họ Vũ đã mời nhiều gia tộc như vậy, vật được treo thưởng cũng rất hậu hĩnh…”
Nói đến đây, Hồng Yến Nhi cười khổ một tiếng, nói: “Chẳng qua theo tình huống từ trước đến giờ, quán quân của giải thi đấu Đông y đều là những tuyển thủ hạt giống của nhà họ Vũ bọn họ, cho nên mặc dù ban thưởng rất hậu hĩnh, nhưng cùng lắm chỉ là cái mánh lới, không liên qua gì đến những gia tộc Đông y ở xã hội thế tục này.:
Trần Gia Bảo gật đầu, nói: “Nói như vậy, tôi sẽ đánh vỡ kỷ lục, trở thành người bên ngoài đầu tiên lấy được chức quán quân trong giải thi đấu Đông y?”
“Anh…” Hồng Yến Nhi giống như nghe thấy chuyện buồn cười gì, không nhịn được dừng bước lại, chu miệng anh đào nhìn qua Trần Gia Bảo.
“Làm sao, tự tin của tôi dọa cô rồi?” Trần Gia Bảo nhíu mày hỏi.Hồng Yến Nhi lúc này mới kịp phản ứng, cười khanh khách, vỗ vao Trần Gia Bảo nói: “Tôi biết y thuật của anh rất giỏi, nhưng anh có giỏi hơn nữa, nhiều lắm cũng chỉ có thể dương danh ở giải thi đấu Đông y lần này, muốn thắng giải quán quân là chuyện không thể nào.”