Quả nhiên là như vậy!
Trần Gia Bảo bỗng nhiên nhận ra, xem ra suy đoán của mình là đúng, nhà họ Xà và nhà họ Sầm đã liên thủ. Xem ra tối nay nhất định phải gọi điện thoại cho Phương Hàn Diệc.
Mặt khác, Lư Bảo Quốc thấy Trần Gia Bảo không có động thái gì nữa, còn tưởng rằng Trần Gia Bảo thực sự bị nhà họ Sầm làm cho sợ hãi, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại trở nên kiêu ngạo nói: “Cậu Tĩnh là khách quý của nhà họ Sầm, còn nhà họ Lư cũng là bạn tốt của nhà họ Sầm. Nếu anh còn muốn sống sót mà rời khỏi thành phố Văn Lan, còn không mau mau xin lỗi chúng tôi?”
Những người xung quanh gật đầu lia lịa, cường giả tông sư tuy rất mạnh, nhưng trước mặt nhà họ Sầm vẫn chỉ nhỏ bé như hạt bụi. Xin lỗi Xà Văn Tĩnh và Lư Bảo Quốc là lựa chọn thích hợp nhất.
“Khách quý nhà họ Sầm à?” Vẻ mặt Trần Gia Bảo có vẻ suy nghĩ, đột nhiên nhấc chân lên trong hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, mạnh mẽ đạp lên tay Xà Văn Tĩnh.
Một tiếng “Răng rắc” kèm theo tiếng hét thảm thiết của Xà Văn Tĩnh, tay phải đã bị Trần Gia Bảo phế đi.
Mọi người cùng nhau kinh ngạc thốt lên, tên nhóc này đến khách quý nhà họ Sầm cũng dám phế bỏ, anh thật sự không sợ chết sao?
Vẻ mặt Lư Bảo Quốc thay đổi rõ rệt, anh ta vừa giận vừa sợ: “Anh điên rồi, anh không sợ nhà họ Sầm trả thù sao?”
Trần Gia Bảo nghiêng người liếc anh ta một cái, nói: “Lúc trước có lẽ tôi nên nói rồi, đời này có không ít người tôi đã đắc tội, huống hồ chỉ là một thành phố Văn Lan nhỏ nhoi. Nói cách khác, đắc tội với một nhà họ Sầm, tôi còn không thèm bận tâm.”
Tất cả mọi người đều không ngừng khiếp sợ, hung hăng kiêu ngạo, quá hung hăng kiêu ngạo!
Trong quán bar Sâm Lâm vô cùng náo nhiệt ầm ĩ trước đó, trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Tất cả mọi người bị sự phách lối cùng với sự cả gan làm bừa của Trần Gia Bảo làm cho khiếp sợ.
“Anh dùng chai rượu đâm vào cánh tay của tôi, cũng muốn phế bỏ một tay của tôi, tôi là người có ơn trả ơn, có thù báo thù, bây giờ đến lượt anh rồi.”
Sau khi Trần Gia Bảo phế bỏ tay phải của Xà Văn Tĩnh, quay lại nhìn về phía Lư Bảo Quốc.
Đám người xôn xao bàn tán, anh lại còn muốn phế bỏ Lư Bảo Quốc. Má, Anh điên rồi sao?
Lư Bảo Quốc hoàn toàn biến sắc, trong mắt tràn ngập sợ hãi, liền vội vàng xoay người chạy ra ngoài, bỏ rơi luôn Xà Văn Tĩnh.
“Chạy à?” Âm thanh khinh miệt của Trần Gia Bảo truyền đến, hình bóng lướt qua ngay lập tức xuất hiện trước mặt Lư Bảo Quốc.
Sắc mặt Lư Bảo Quốc hoảng sợ, giống như là gặp phải ma quỷ, vội vàng dừng chân lại, muốn chạy về hướng ngược lại, nhưng lại bị Trần Gia Bảo một chân gạt ngã trên mặt đất.
“Anh… anh đừng qua đây, nhà họ Lư chúng tôi…” Lư Bảo Quốc hoảng sợ còn chưa nói hết câu.
“Nhà họ Lư các người trong mắt tôi không đáng để nhắc tới.” Trần Gia Bảo ngắt lời anh ta, lặp lại mánh cũ, cũng như vậy một chân đạp gãy tay phải của Lư Bảo Quốc.
“A…”
Lư Bảo Quốc hét lên một tiếng thảm thiết, đau đến mặt mũi vặn vẹo, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.
Mọi người xung quanh đều bị khí thế của Trần Gia Bảo dọa sợ. Cậu chủ Lư giàu có nức tiếng thành phố Văn Lan vậy mà lại bị phế bỏ như thế. Tên nhóc này cũng quá táo bạo rồi?
An Nhạc Tầm càng sợ ngây người, rượu trong chén bị đổ ra ngoài cũng không biết gì, sắc mặt cũng kinh hãi. Anh ta trước đó không lâu còn trắng trợn nói xấu Trần Gia Bảo. Nếu Trần Gia Bảo tới đối phó anh ta, anh ta chẳng phải còn thảm hơn cả Lư Bảo Quốc sao?