Sầm Giang Hải trong mắt lóe lên tia giễu cợt, anh ta chế nhạo: “Tốt lắm thằng nhóc, hèn gì mày lại kiêu ngạo như vậy, đúng là có chút lợi hại, nhưng mà mày đừng nghĩ giết chết mấy đứa vô dụng như Vũ Cửu Bảo thì mày có tư cách đấu với nhà họ Sầm bọn tao nha, trước mặt nhà họ Sầm bọn tao thì mày chẳng khác nào con dế, con kiến mà thôi. ”
Vừa dứt lời, Trần Gia Bảo vẫn chưa kịp phản ứng gì, nhà họ Vũ đã tỏ ra hết sức bất bình. Tuy nhà họ Sầm rất mạnh, nhưng nhà họ Vũ cũng là một trong số bốn đại gia tộc mạnh nhất của Quỷ Y Môn mà, có lẽ không bằng nhà họ Sầm, nhưng thực tế không lệch quá nhiều, người nhà họ Sầm thật sự đã quá kiêu ngạo rồi!
Vũ Lâm Giang cau mày nói: “Trần Gia Bảo vốn là người có sức mạnh phi thường rồi, cậu ta tài giỏi đến mức tôi cũng mới thấy lần đầu trong đời. Công bằng mà nói người nhà họ Vũ chết trong tay Trần Gia Bảo cũng không phải là điều gì quá mất mặt, huống chi người chết cần được tôn trọng, Vũ Cửu Bảo đã chết rồi, anh còn đứng trước mặt anh ta để nói xấu như thế, chẳng khác nào anh đã quá coi thường người nhà họ Vũ chúng tôi?”
Sầm Giang Hải cười lớn thành tiếng haha rồi nói: “Lão Giang đừng trách, tôi chỉ là buộc miệng thế thôi, nếu như anh đã khẳng định sức mạnh hơn người của Trần Gia Bảo thì hãy xem tôi bắt được anh ta như thế nào nhé, sau khi lấy được Thiên Hành Cửu Châm tôi sẽ chia sẻ với nhà họ Vũ.”
Phương Hàn Diệc chỉ muốn mở miệng để nhắc rằng Trần Gia Bảo thật sự rất mạnh, nhưng anh ta vẫn chưa kịp mở miệng nói ra điều đó, Sầm Giang Hải đã lao về phía Trần Gia Bảo, tay phải của anh ta uốn thành móng vuốt, và hướng thẳng về phía cổ của Trần Gia Bảo.
Đôi mắt sắc lẹm đầy vẻ uy hiếm!
Trần Gia Bảo vẫn đứng yên vị tại chỗ, không hề tránh né, nhưng toàn thân kiếm khí ngút trời như chính thực lực của anh ta!
Trong lòng Phương Hàn Diệc có chút linh cảm nhìn Sầm Bân Vĩ nói: “Anh ơi, Trần Gia Bảo thật sự rất mạnh đấy, vừa giết chết vài cường giả của nhà họ Vũ, không thể coi thường được đâu, anh Sầm Giang Hải một mình đối đầu với Trần Gia Bảo không chừng còn bị anh ta gài bẫy đó, hay là anh cũng xông lên một lượt đi, rồi hai người sẽ dễ dàng tóm được Trần Gia Bảo hơn.”
Sầm Bân Vĩ khẽ cau mày, có chút khó chịu nói: “Thằng nhóc Trần Gia Bảo đó tuổi đời còn trẻ, cho dù sức mạnh phi thường thì cũng có thể giỏi đến cỡ nào chứ? Hơn nữa nó lại đang bị thương và kiệt sức như vậy, cho dù là sức lực hay tinh thần đều cũng đang tuột dốc.”
“Còn Giang Hải lại là một cường giả trong Truyền Kỳ Trung Kỳ, cho dù là cảnh giới hay tinh thần đều tốt hơn Trần Gia Bảo, chuyện bắt được thằng nhóc đó cũng chỉ là sớm muộn thôi. Tôi cùng xông lên tấn công để làm gì chứ, chẳng khác nào tự làm mất mặt và mất tư cách của bản thân?”
“Anh nói rất đúng.” Phương Hàn Diệc chỉ há mồm tỏ vẻ ngạc nhiên và cười gượng gạo, thực ra trong lòng anh không nghĩ điều đó là đúng.
Mặt khác, Vũ Vô Song cười một cách lạnh lùng, rất nhiều cường giả của nhà họ Vũ đã cùng nhau tấn công Trần Gia Bảo, cuối cùng còn bị anh ta giết hết vài người, thậm chí đến lão Giang đích thân vào trận cũng chẳng làm gì được Trần Gia Bảo, Sầm Giang Hải tuy có lợi hại đó, nhưng thực tế lại không phải là đối thủ của lão Giang, thì làm sao có thể một mình vây bắt Trần Gia Bảo chứ?”
Thật sự, đúng như những gì Vũ Vô Song nói, khi Sầm Giang Hải đến gần Trần Gia Bảo, lúc còn cách khoảng ba mét, cuối cùng anh ta đã bắt động có phản ứng.
Ánh mắt anh ta lóe lên sự sắc bén, kiếm trên tay khẽ nâng lên, hướng về phía Sầm Giang Hải với vẻ ác liệt và tập trung cao độ.
“Thứ tài lẻ!”
Sầm Giang Hải cười chế giễu, nhìn về phía kiếm của Trần Gia Bảo thái độ như không có gì, dùng tốc độ nhanh hơn tóm lấy cổ họng Trần Gia Bảo.