Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 270


Phương Hòa Nhiên tức giận nhìn Tôn Trường An, giận chó đánh mèo nói: “Anh bày kế hay nhỉ, lại để Trần Gia Bảo xuất hiện cướp hết danh tiếng, khiến tôi mất hết mặt mũi, anh thật là một tên vô dụng, khó trách anh bị Trần Gia Bảo làm cho không có cơ hội chuyển mình nào!”


Trong mắt Tôn Trường An lóe lên vẻ uất ức và nhục nhã, nhưng anh ta cũng biết, bối cảnh của Phương Hòa Nhiên vững chắc, nhà họ Tôn tuyệt đối không thể dây vào, mới xấu hổ cười một tiếng nói: “Anh Phương, đây là anh vu oan cho tôi rồi, ai cũng không nghĩ đến, ngay cả ông cụ nhà họ Cố đức cao vọng trọng cũng coi trọng Trần Gia Bảo như vậy, haiz, Trần Gia Bám bám vào cây cổ thụ nhà họ Cố này, sau này lại muốn đối phó với anh ta, thật là khó càng thêm khó rồi.”


“Người mà Phương Hòa Nhiên tôi muốn đối phó, không có bất cứ ai có thể bảo vệ!” Phương Hòa Nhiên hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Vốn còn muốn để Trần Gia Bảo đắc ý thêm hai ngày, nhưng hiện tại tôi đã hối hận, đêm nay tôi muốn Trần Gia Bảo chết!”


Lúc nói xong chữ “chết”, trong mắt Phương Hòa Nhiên hiện lên vẻ tàn nhẫn.


Tôn Trường An đang ngạc nhiên, lập tức hưng phấn lên, anh ta đã sớm hận không thể phanh thây xẻ thịt Trần Gia Bảo, hiện tại Phương Hòa Nhiên đã sớm lên kế hoạch đúng là rất phù hợp với mong muốn của anh ta, anh ta nói: “Được, tôi sẽ đi báo cho nhà họ Lý, bảo bọn họ sớm lên kế hoạch, nhất định đêm nay phải để Trần Gia Bảo chết không có chỗ chôn!”


Phương Hòa Nhiên gật đầu, vẻ mặt đột nhiên trở nên hung tợn, lặng lẽ nói nhỏ một câu bên tai Tôn Trường An.


Tôn Trường An ngạc nhiên nói: “Anh Phương, anh chắc chắn chứ?”


“Tính toán nhỏ không phải là quân tử, không độc ác chẳng phải là trượng phu, Phương Hòa Nhiên tôi không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng!” Phương Hòa Nhiên hung ác nói.


Dù là Tôn Trường An, cũng không khỏi âm thầm kinh hãi, vô thức nhìn Tô Ánh Mai, trong mắt lóe lên chút đáng tiếc.


Tô Ánh Mai không hề biết, có một âm mưu to lớn đã làm liên lụy tới cô.


Hiện tại, cô nhìn thấy Trần Gia Bảo bị ông Cố và ông Hứa vây quanh đi vào phòng, trong lòng khiếp sợ và đầy nghi ngờ.


“Trần Gia Bảo vừa xuống núi không bao lâu, sao anh lại thành bác sĩ Trần rồi, mà ngay cả ông Cố ở Hà Nội còn đặc biệt chạy tới thành phố Hòa Bình tìm anh? Mấy ngày qua, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì?”


Tô Ánh Mai tràn ngập tò mò, quyết định gọi Tô Thu Uyên đến, đến lúc đó để Tô Thu Uyên nói hết đầu đuôi ngọn ngành những chuyện mà cô ấy biết về Trần Gia Bảo.


“Xin chào cô Tô.”


Đột nhiên, Phan Phi Uyên nhanh trí đến chào hỏi với Tô Ánh Mai và vươn đôi tay thon thả.


Một lúc sau, Tô Ánh Mai mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy Phan Phi Uyên mặc một bộ lễ phục màu đen, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên, cùng lúc đó, ưu nhã vươn tay nắm lấy tay Phan Phi Uyên cười nói: “Xin chào tổng giám đốc Phan.”


Hai cô gái xinh đẹp, hơi thở cũng rất mạnh mẽ, nhưng Tô Ánh Mai thì hồn nhiên trong sáng, còn Phan Phi Uyên thì càng chín chắn động lòng người. Có thể nói là mai lan cúc trúc, cùng tỏa sáng.


Hai cô gái đứng chung một chỗ, trở thành phong cảnh đẹp mắt ngoài sảnh lớn của tiệc tối.


Xung quanh có không ít người, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.


Phan Phi Uyên thu tay lại, đột nhiên lên tiếng cảm thán, cười nói: “Cô Tô thật sự may mắn, có người như bác sĩ Trần trợ giúp, tập đoàn Nhiên Á của cô Tô đây, sau này nhất định có thể thuận buồm xuôi gió.”


“Xin nhận lời hay của tổng giám đốc Phan, tôi chỉ hy vọng được như thế.” Tô Ánh Mai lễ phép nói, nhưng trong lòng lại cười khổ.


Trước kia ở trong mắt cô, Trần Gia Bảo là người cà lơ phất phơ, không học vấn cũng không nghề ngỗng, bây giờ lại trở thành bác sĩ Trần được người người tôn trọng, mà cô là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô, tổng giám đốc tập đoàn Nhiên Á, lại còn cần dựa vào mặt mũi của Trần Gia Bảo mới có thể lấy được quyền đại diện để cứu vãn tập đoàn Nhiên Á lâm vào đường cùng.


“Trần Gia Bảo và tôi đã lập ước hẹn một năm, chắc hẳn bây giờ trong lòng anh ấy đang cười nhạo tôi là một người hiểu biết nông cạn đúng không?”


Tô Ánh Mai cười tự giễu một tiếng.


Phan Phi Uyên thấy vẻ mặt Tô Ánh Mai kỳ lạ, mặc dù tò mò, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, cười nói: “Cô Tô, chuyện liên quan tới quyền đại diện của tập đoàn Nhiên Á là bác sĩ Trần chỉ đích danh muốn làm, cô Tô, chúng ta trao đổi một chút chuyện hợp tác đi, đừng để chậm trễ.”


“Được, vậy làm phiền tổng giám đốc Phan rồi.” Tô Ánh Mai lên tiếng rồi rời đi với Phan Phi Uyên.


Nhìn bóng lưng hai cô gái càng lúc càng xa, trong mắt Hồ Quốc Minh có chút ngạc nhiên, thở dài: “Đại ca thật là mạnh mẽ, ngay cả quyền đại diện phân phối các sản phẩm về mỹ phẩm Bách Quả cũng có thể giải quyết chỉ bằng một câu nói. Chị dâu, chị đừng trách tôi không nhắc nhở chị, dù cho Tô Ánh Mai không phải vợ sắp cưới của đại ca, nhưng có đại ca ra mặt giải quyết vấn đề khó khăn của cô ấy, chỉ cần là phụ nữ đều sẽ có ấn tượng tốt với anh ấy, với điều kiện ưu tú của Tô Ánh Mai, đại ca nhất định sẽ động lòng, áp lực cạnh tranh của chị dâu rất lớn đó.”


Hàn Đông Vy cười, rất tự tin nói: “Hàn Đông Vy tôi cũng là một người phụ nữ ưu tú, tôi tin mình sẽ không thua bởi Tô Ánh Mai, mà tôi càng tin Gia Bảo là một người đàn ông chung tình, anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ rơi tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK