Kinh Hoàng Thái và Tôn Kỳ có kỹ năng chiến đấu rất tốt, dù là lần đầu tiên phối hợp nhưng họ đã phối hợp chặt chẽ, không chỉ tấn công mạnh mà còn phòng thủ cẩn thận, không để lộ một chút khuyết điểm nào.
Đồng thời, với tư cách là những tông sư của tỉnh Phú Thọ, hai người đều có căn cơ tu luyện sâu sắc, chỉ cần dùng tay không cũng ẩn chứa sức công phá cực lớn, thường chỉ cần một cú đấm và một cú đá chân là có thể tạo ra một luồng gió mạnh cuồn cuộn lên mặt đất, bụi đất cùng những cánh hoa anh đào bay tứ phía, uy lực vô cùng mạnh mẽ!
Ngay cả Kinh Lập Thành, Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm đang đứng trên hành lang theo dõi trận chiến cũng bị ảnh hưởng bởi luồng gió mạnh, họ chỉ cảm thấy làn gió ấy như một con dao cứa vào xương, thổi qua người nóng đến đau rát làm cho họ phát sợ, sau đấy, họ nhanh chóng lui về phía sau từng bước, lại lùi vào trong phòng, chỉ như vậy mới có thể giảm bớt ảnh hưởng của gió.
Ba người bọn họ chỉ có thể từ xa quan sát trận chiến qua cửa kính vỡ nát, càng nhìn càng sợ hãi!
Trong sân, Trần Gia Bảo đối mặt với sự tấn công tổng hợp của hai đại tông sư, xem ra rất điêu luyện.
Chỉ thấy Trần Gia Bảo chập chờn trước đòn tấn công của Kinh Hoàng Thái và Tôn Kỳ, anh nắm tay trái lại, dùng Vô Cực quyền để hóa giải đòn tấn công của đối thủ. Kiếm quang nổ tung khắp nơi, mang lại mối đe dọa lớn cho Kinh Hoàng Thái và Tôn Kỳ!
Kinh Hoàng Thái và Tôn Kỳ sợ hãi, tức giận, điên cuồng thúc giục bản thân, toàn bộ sân đều sột soạt, vang dội ầm ầm, như thể gặp phải cơn gió giật cấp mười!
Trần Gia Bảo sử dụng Vô Cực quyền để tận dụng sức mạnh của mình, tạo thành một cơn lốc xung quanh ba người họ.
Phải biết rằng tu vi của Trần Gia Bảo, Kinh Hoàng Thái cùng Tôn Kỳ mạnh mẽ cỡ nào, dưới tác động của ba nội lực cuồng bạo và ảnh hưởng từ lực hút xoắn ốc của Trần Gia Bảo, cơn lốc này càng ngày càng lớn. Trong khoảng thời gian ngắn đã tạo thành một cơn lốc xoáy hơn mười mét, đường kính dày khoảng năm sáu mét, không chỉ quấn lấy Trần Gia Bảo và ba người kia mà còn cuốn phăng toàn bộ những bông hoa anh đào lên trên bầu trời, trông chẳng khác nào một cơn lốc xoáy hoa đào rực đỏ!
Cơn lốc màu đỏ này không chỉ cản tầm nhìn của Lưu Vũ Tình và những người khác, mà còn tạo ra tiếng gió mạnh như tiếng rồng gầm.
Kinh Lập Thành, Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời như vậy bao giờ đâu?
Bọn họ trốn ở trong phòng, nhìn lên cơn lốc màu đỏ ấy, vẻ mặt kinh hãi, trong lòng chấn động!
“Ầm ầm…” Tiếng động vang lên, Kinh Lập Thành không khỏi nuốt nước miếng, hai mắt kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Chẳng trách bọn họ đều nói những người dưới Tông Sư đều chỉ như con kiến hôi, bọn họ… Chúng nó thật là lợi hại…”
Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm cũng đều bị sốc toàn tập, nhưng Lưu Vũ Tình ngoài tâm trạng sửng sốc đó ra, cô còn lo lắng cho Trần Gia Bảo.
Mặc dù những bông hoa anh đào bị lốc xoáy cuộn lại che khuất tầm nhìn của cô, Lưu Vũ Tình không thể nhìn rõ bên trong cơn lốc xoáy xảy ra chuyện gì, nhưng cô thậm chí không cần nhìn cũng biết, Trần Gia Bảo sẽ phải đối mặt với sự bao vây của hai cường giả Tông Sư, hơn nữa còn phải chịu được áp lực cực mạnh từ cơn lốc xoáy, có thể tưởng tượng được nó nguy hiểm tới mức nào!
Trong lòng Lưu Vũ Tình lo lắng không thôi, hai tay ôm ngực thật chặt, trong lòng thầm cầu mong Trần Gia Bảo được bình an vô sự.
Ở bên trong đình viện, cơn lốc xoáy hoa anh đào này lộng lẫy lại nguy hiểm, hùng vĩ cùng quyền rũ, thậm chí chiều cao còn không ngừng tăng lên, 20 mét… 25 mét… 30 mét… khiến cho người qua đường ở bên ngoài Câu lạc bộ Sakura cũng có thể nhìn thấy.
Người đi đường ồ lên cảm thán, lốc xoáy thông thường còn hiếm chứ nói gì đến lốc xoáy hoa anh đào đỏ rực thế này?