Đột nhiên, ba người Nakamoto Chiri đi tới, cười nói: “Cậu Tần, hóa ra là cậu ở đây. Bây giờ thời gian cũng gần sắp hết. Hãy cùng chúng tôi trở lại trường đại học Đông Đô.”
Tần Thi Vân cau mày lóe lên một tia kinh bỉ, ba người này không phải là người hầu của Yumi Nagai sao? Thật là phiền phức!
“Anh rể, ba người bọn họ cũng là sinh viên khoa kinh tế tài chính của trường đại học Đông Đô, đồng thời cũng là người theo dõi của Yumi Nagai.”
Tần Thi Vân giải thích với Trần Gia Bảo, lại quay đầu nói với Nakamoto Chiri và những người khác bằng tiếng Nhật: “Chẳng lẽ Yumi Nagai chưa nói với mọi người à, hôm nay tôi ở cùng với anh rể, buổi tối tôi sẽ tự về đại học Đông Đô, mọi người về cả đi, đừng lo cho tôi.”
Trần Gia Bảo biết rõ, đại khái là Yumi Nagai khó chịu trong lòng, bảo ba người này đến làm phiền mình đây mà.
Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo lắc đầu cười, nghĩ, sự có mặt của mình ở Việt Nam chín ngày cũng khiến vô số cường giả phải cúi đầu, bây giờ Yumi Nagai chỉ cho ba đứa sinh viên đến đây, nếu việc này truyền về Việt Nam, cũng không biết nực cười nhường nào.
Ba người Nakamoto Chiri đi đến phía trước, trước tiên âm thầm đánh giá Trần Gia Bảo, sau đó cười nói với Tần Thi Vân: “Cô Tần, vừa nãy đúng là cậu Nagai có nói qua với chúng tôi rồi, nhưng ba người chúng tôi nghĩ người đến là khách, cô Tần từ Việt Nam xa xôi đến đại học Đông Đô, nếu gặp nguy hiểm gì ở đây thì chúng tôi có lỗi rồi.”
“Cho nên ba người chúng tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy cô về đại học Đông Đô cùng chúng tôi thì tốt hơn, còn về anh rể của cô, dù sao cùng là người thân của cô, đợi cô về Việt Nam rồi đi chơi cùng nhau cũng không muộn.”
Họ vừa nói xong, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy Vũ Nhược Uyên, phút chốc kinh ngạc, ở đây trừ Tần Thi Vân ra lại còn có một cô gái đẹp như thế này sao?
Về phần Yoshimura Miyu, mặc dù cũng là một cô gái có nhan sắc nhưng đứng cùng với Vũ Nhược Uyên và Tần Thi Vân thì có chút mờ nhạt, không quá nổi bật.
Tần Thi Vân có chút không kiên nhẫn nói: “Ý tốt của mọi người tôi xin nhận, anh rể tôi rất xuất sắc, có anh ấy ở đây tôi sẽ không xảy ra chuyện gì, mọi người về đi.”
Lúc này Nakamoto Chiri mới thoát khỏi trạng thái kinh ngạc, quay sang đánh giá Trần Gia Bảo, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Anh là anh rể của cô Tần sao? Nhìn dáng vẻ yếu ớt của anh, e là một cơn gió thổi qua cũng làm anh ngã, thực sự là quá yếu rồi.”
“Tuy Nhật Bản chúng tôi an ninh tốt, nhưng cũng phải đề phòng, anh mà cũng đòi bảo vệ được cô Tần có phải không biết tự lượng sức quá không?”
Trên thực tế, Nakamoto Chiri không hề nghĩ Tần Thi Vân sẽ gặp phải nguy hiểm gì, nói như vậy chỉ vì muốn tìm lý do đưa Tần Thi Vân về bên cạnh Yumi Nagai mà thôi.
Nét mặt Yoshimura Miyu lộ ra vẻ kỳ quái, đây là lần đầu tiên cô nghe có người nói Trần Gia Bảo yếu ớt đấy, nếu để Akemi Kawamoto vừa chết dưới tay Trần Gia Bảo hôm qua nghe thấy, không biết có tức đến mức đội mồ dậy hay không.
Tần Thi Vân vừa giận vừa buồn cười, trong đầu lóe lên bốn chữ “ếch ngồi đáy giếng”, đúng, chính là “ếch ngồi đáy giếng”.
Phải biết là, Trần Gia Bảo đường đường là bá chủ của thế giới ngầm ở Tỉnh Hòa Bình của Việt Nam, võ công cũng thuộc hàng top, bây giờ lại bị một đứa sinh viên khoa kinh tế tài chính ở đại học Đông Đô coi thường, đúng là buồn cười.
Trần Gia Bảo nghe không hiểu tiếng Nhật, nhưng cũng biết Nakamoto Chiri không nói lời gì hay ho, anh liếc mắt nhìn Nakamoto Chiri, nói: “Nói tiếng Việt.”
“Anh… anh không biết tiếng Nhật sao?” Nakamoto Chiri ngây ra, châm chọc anh ta nãy giờ mà anh ta nghe không hiểu câu nào? Trời đất, thật phí nước bọt rồi.
Trần Gia Bảo thờ ơ nói: “Nếu muốn nói chuyện với tôi thì nói tiếng Việt, không có ý xúc phạm tiếng Nhật nhưng mà hễ mà tôi nghe không hiểu thì cũng chẳng khác tiếng chim hót là bao.”