Bùi Thanh Phong nhíu mày sâu hơn, buồn bực đưa tay ra xoa xoa thái dương, hành động của anh ta đêm nay chẳng những không đạt được mục đích mà còn đánh rắn động cỏ, còn bị hao binh tổn tướng, đến một vị tông sư sơ cấp cũng bị thâm hụt rồi. Thêm vào đó, Vân Bá Hùng, người trước đó đã bị Trần Gia Bảo chặt đứt cánh tay, đã gây ra tổn hao rất nhiều tu vi, sức chiến đấu ở trong tay anh ta càng ngày càng ít đi.
Nghĩ đến đây, Bùi Thanh Phong trong lòng như chảy máu!
Tuy nhiên, anh ta đã quen khi gặp chuyện đều sẽ bình tĩnh, anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại tình trạng của mình, nhìn vẻ mặt khó coi của Vũ Quang Bình và Tang Ngọc Hoàng, lập tức nói: “Hai người, tuy rằng kế hoạch đã thất bại, nhưng chúng ta cũng không phải không có lợi, ít nhất, chúng ta đã biết rằng y thuật của Trần Gia Bảo thần kỳ hơn những lời đồn đại. Cái gọi là biết địch biết ta trăm trận trăm tháng, chúng ta càng hiểu rõ về Trần Gia Bảo, cơ hội chiến thắng của chúng ta càng cao.
Hơn nữa, Trần Gia Bảo cũng đã để thua Tôn Trường Đông trong cuộc đua ô tô trên đường lên núi vào tối nay, đây cũng là một đòn giáng mạnh vào tinh thần của Trần Gia Bảo.”
Dù anh ta mới là người thiệt nhiều nhất đêm nay nhưng Bùi Thanh Phong lại có tâm thái tốt nhất.
Tang Ngọc Hoàng kinh ngạc, Bùi Thanh Phong tuy còn trẻ nhưng nói về độ thâm sâu thì Bùi Thanh Phong cũng không dưới mấy con cáo già lão thành đó, trong lòng không khỏi có chút ghen tị với Bùi Thanh Phong, nhưng bề ngoài vẫn rất bình tĩnh, dựa theo lời nói của Bùi Thanh Phong, nói: “Những gì cháu Bùi nói không phải là không có lý, vậy anh định làm gì tiếp theo?”
Bùi Thanh Phong bình tĩnh lại cảm xúc và hơi cân nhắc, rồi nói: “Bây giờ đã đánh rắn động cỏ, nếu như còn trực tiếp nhắm vào Trần Gia Bảo mà ra tay, hiệu quả chắc chắn sẽ không tốt. Vì vậy, tôi dự định bắt đầu vào trận đấu thứ 3 giữa Trần Gia Bảo và Tôn Trường Đông, trước tiên phải ngăn Trần Gia Bảo chiến thắng lại. Sau đó, sau khi Trần Gia Bảo lộ ra điểm yếu của mình, chúng ta sẽ tiến hành sắp xếp để bao vây Trần Gia Bảo.”
“Được.” Tang Ngọc Hoàng bày tỏ sự ủng hộ và nói: “Vậy thì anh đã tìm ra cách để ngăn Trần Gia Bảo giành chiến thắng chưa?”
Bùi Thanh Phong không giấu giếm, tự tin nói: “Vì tôi có thể khiến Trần Gia Bảo thua ván thứ hai, thì đương nhiên tôi cũng có thể khiến anh ta thua ván thứ ba. Tôi sẽ nói chuyện cụ thể với Tôn Trường Đông về cách tiến hành như thế nào vào ngày mai.”
“Vậy thì phiền cháu rồi.” Tang Ngọc Hoàng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù kế hoạch hạ độc Trần Gia Bảo tối nay không thành, nhưng có thể khiến Trần Gia Bảo thua ván thứ ba, cũng có thể coi như là méo mó còn hơn không.
Bên kia, Vũ Quang Bình đang ngồi trên sô pha vẫn còn đang bàng hoàng, không hiểu sao Trần Gia Bảo lại có thể giải được độc của “Thiên Y Tán”?
Sáng sớm hôm sau, vụ “bỏ trốn” của Trần Gia Bảo ở núi Ngọc Long đêm qua đã lan rộng khắp tỉnh Phú Thọ. Nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu đã cổ vũ và coi đây là một chiến thắng lớn của tỉnh Phú Thọ trước tỉnh Hòa Bình. Họ cười nhạo Trần Gia Bảo như một kẻ hèn nhát, và cũng hết lời ca ngợi Tôn Trường Đông, dường như Tôn Trường Đông đã trở thành anh hùng của toàn tỉnh Phú Thọ.
Mặc dù Tôn Trường Đông không biết chuyện gì xảy ra với Trần Gia Bảo tối hôm qua, nhưng anh ta vẫn không khỏi lâng lâng và tận hưởng những lời khen ngợi của mọi người, đồng thời cũng quyết định thừa thắng xông lên. Tin tức lại lập tức được đưa ra, vào buổi trưa ngày mai, sẽ cùng Trần Gia Bảo tiến hành trận đấu hội họa ở quảng trường bảo táng của thành phố Thái Bình, anh ta nhất định sẽ đánh bại Trần Gia Bảo!
Mọi người ở tỉnh Phú Thọ lại sôi sục, như thể Tôn Trường Đông đã thực sự chiến thắng.
Ngay khi tất cả mọi người đang chìm đắm trong niềm vui sắp đạt được chiến thắng vĩ đại, đánh bại được Trần Gia Bảo, chính lúc này thì một cuộc chiến tranh thương mại quyền cổ phần của tập đoàn Thiên Kỳ của nhà họ Tang cũng đang âm thầm nổi lên, chính là giống như sự yên tĩnh trước khi giông gió ập đến, một khi đã ập tới, nhất định sẽ điên cuồng gào thét, sấm sét đan xen, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, không thể chống đỡ được!
Giờ phút này, Trần Gia Bảo chỉ có một mình, ngồi trong quán trà cao cấp, thưởng thức trà thơm, trà rót vào cổ họng, hương thơm tràn ra.
Anh đang đợi một ai đó, đợi một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Một lúc sau, có tiếng giày cao gót nhã nhặn, một người phụ nữ trưởng thành cao ráo, xinh đẹp mặc chiếc váy hai dây màu trắng, ngồi đối diện với Trần Gia Bảo, đặt chiếc túi LV sang một bên, mỉm cười: “Anh Trần chờ đợi lâu rồi.”