“Ra khỏi Phú Thọ, từ nay về sau không được bước chân nửa bước vào địa phận của tỉnh. Đây là cơ hội duy nhất mà tôi và nhà họ Hoàng cho anh, một cơ hội duy nhất để anh giữ được mạng sống.”
Hoàng Minh Diệu đứng ở trên cao, giống như đang tự coi mình là người đứng đầu của cả tỉnh Phú Thọ. Còn Trần Gia Bảo đang đứng trước mặt anh ta không khác gì một con tôm tép đang cầu xin tha mạng.
Đám con nhà giàu ở bên cạnh không ngừng gào thét.
“Anh Diệu hay quá, không những thân thế hiển hách mà còn bá đạo như vậy. Có nhà họ Hoàng, có anh Diệu ở đây, Trần Gia Bảo đừng hòng tiếp tục tác oai tác quái ở Phú Thọ nữa.”
“Trần Gia Bảo, anh đã nghe thấy hay chưa? Nếu anh là người thức thời thì mau nhanh chóng cảm ơn anh Diệu vì đã cho anh một cơ hội này rồi vĩnh viễn biến khỏi tỉnh Phú Thọ này đi. Nếu không chỉ cần nhà họ Hoàng ra tay thì cho dù anh có giỏi đến đâu cũng sẽ dễ dàng bị đánh bại thôi, mãi mãi anh cũng không có cơ hội để trở mình đâu.”
“Đây là tỉnh Phú Thọ, là thiên hạ của nhà họ Hoàng chứ không phải là tỉnh Hòa Bình của anh, ở đây không chứa chấp được được anh. Thêm nữa, lúc nào anh rời khỏi đây nhớ mang theo Ngụy Phong Lăng và Ngụy Nhã Huyên, ở tỉnh Phú Thọ của chúng tôi không chào đón những kẻ phản bội.”
Xung quanh la hét sỉ nhục Trần Gia Bảo, càng làm Hoàng Minh Diệu đắc ý hơn. Anh ta búng tay một cái, lập tức có một cô gái xinh đẹp rót thêm rượu vào trong ly cho anh ta, rồi ngồi trong vòng tay của anh ta cười đùa.
Cả người Liễu Ngọc Phi run lên, cô hận không thể giáo huấn cho đám công tử con nhà giàu xung quanh một trận.
Trần Gia Bảo vỗ nhẹ vào tay cô, để xoa dịu tâm trạng tâm trạng phẫn nộ của cô rồi lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng.
Những người bị Trần Gia Bảo nhìn tới bỗng chốc đều cảm thấy mắt mình như bị kim đâm, trong lòng nơm nớp lo sợ nên vội vàng cúi đầu xuống, im miệng lại không dám nói tiếp nữa.
Đám người vừa nãy còn hò hét sỉ nhục Trần Gia Bảo nhanh chóng yên tĩnh trở lại, cảm giác có vẻ rất lạ lùng.
Hoàng Minh Diệu không khỏi cau mày lại.
Lúc này Trần Gia Bảo mới lắc đầu mỉm cười, ánh mắt anh từ từ lạnh xuống, liếc nhìn anh ta rồi mới nói: “Trần Gia Bảo tôi đội trời đạp đất, đừng nói là tỉnh Phú Thọ này, cho dù là khắp Việt Nam, thậm chí là cả thế giới này, tôi muốn đi đâu thì đi, làm gì đến lượt người khác phải cho phép?”
Ánh mắt của Hoàng Minh Diệu cũng tối xuống: “Nói như vậy là anh nhất quyết muốn đối địch với nhà họ Hoàng chúng tôi?”
“Đối địch với nhà họ Hoàng các anh?” Khóe miệng Trần Gia Bảo hiện lên một nụ cười khinh miệt: “Nếu như tôi tiếp tục ở lại đây mà lại bị cho rằng đối địch với nhà họ Hoàng thì tôi cũng không biết làm gì hơn ngoài việc cho các anh nghĩ như vậy.”
Hoàng Minh Diệu cười nhạt: “Được lắm, cuối cùng anh cũng thừa nhận, quả nhiên mục đích anh đến đây là để nhúng tay vào chuyện của tỉnh Phú Thọ. Hừ, tôi thật sự không thể hiểu được, tỉnh Hòa Bình rõ ràng cũng đủ rộng vì sao anh vẫn không thấy đủ mà còn động lòng tham với tỉnh Phú Thọ của chúng tôi? Anh đúng là một con người quá tham lam.”
Liễu Ngọc Phi thật sự không còn gì để nói với Hoàng Minh Diệu, anh ta thật sự cho rằng mình suy nghĩ rất logic, cho rằng Trần Gia Bảo đến Phú Thọ là định xen vào chuyện ở đây sao? Vậy thì Trần Gia Bảo ở Việt Nam này cũng đồng nghĩa với việc chuẩn bị xen vào việc của cả đất nước này sao?
Trần Gia Bảo lắc đầu cười, anh đứng khỏi ghế rồi nói: “Đường đường là cậu chủ của nhà họ Hoàng mà hiểu biết của cậu cũng chỉ được một chút như vậy, thật sự khiến người khác cảm thấy thất vọng.”
“Anh nói vậy là có ý gì?” Ánh mắt Hoàng Minh Diệu hiện lên vẻ không vui.
“Cậu quá ngu ngốc, cũng quá ngạo mạn, cũng quá nực cười.” Trần Gia Bảo đứng thẳng, hai tay để sau lưng, vẻ mặt coi thường nói: “Mặc dù thời gian tôi ở Phú Thọ không dài nhưng tôi cũng tiếp xúc qua với những thế hệ thứ hai trong mười đại gia tộc. Ngụy Phong Lăng tôi không cần phải nói nhiều nữa, tuổi trẻ như vậy nhưng đã trở thành tộc trưởng trẻ tuổi nhất trong số mười đại gia tộc, thành tựu thì ai cũng đã nhìn thấy.”