Tuy Bạch Ngọc Thanh không phải bạn gái thật của Trần Gia Bảo, nhưng đứng trước một cô gái xinh đẹp tuyệt trần nói năng nhẹ nhàng, có lẽ người đàn ông nào cũng sẽ rung động, chưa kể vốn dĩ Trần Gia Bảo cũng không định bỏ đi, mà chỉ lùi một bước để tiến ba bước, cho Bạch Hải Hồng biết mặt mà thôi.
Ngay lập tức, Trần Gia Bảo chớp lấy thời cơ để lùi bước, anh khẽ cười và nói, “Ngọc Thanh đã nói như vậy rồi mà cháu còn từ chối, lại thành ra không biết điều. Đi nào, trở lại phòng khách thôi.”
“Đúng, đúng, trở lại phòng khách, trở lại phòng khách cái đã, có chuyện gì, chúng ta trở về phòng khách rồi nói chuyện tiếp.” Bạch Hải Hồng hân hoan, dẫn đường đi tới phòng khách, không hề nhận ra trước đó ông ta đã xua đuổi Trần Gia Bảo như thế nào.
Bạch Ngọc Thanh thấy hết sức dễ chịu, nở nụ cười xao động lòng người, cô ta đang định đi theo Trần Gia Bảo trở lại phòng khách, đột nhiên phát hiện thấy Trần Gia Bảo đứng yên tại chỗ thì không khỏi lấy làm tò mò.
Trần Gia Bảo liếc nhìn cánh tay của mình rồi nói: “Cô hiểu mà.”
Bạch Ngọc Thanh tròn mắt, chủ động khoác tay Trần Gia Bảo: “Như thế này đã được chưa?”
Dứt lời, cô ta không khỏi bật cười.
Bỗng có một mùi hương thấm vào ruột gan khiến người ta rung rinh tỏa ra từ người Bạch Ngọc Thanh, Trần Gia Bảo tươi cười nói: “Đi thôi.”
Hai người sóng bước vào phòng khác hệt như một cặp đôi thắm thiết mặn nồng, không ai biết được họ đang giả vờ.
Sau khi trở lại phòng khách, Hề Vân Lâm hậm hực nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, không khỏi thấy ghen tị và bất mãn.
Sau khi Bạch Ngọc Thanh nắm tay Trần Gia Bảo và ngồi xuống ghế sô pha, Bạch Hải Hồng lập tức ra lệnh cho người pha một ấm trà ngon cho Trần Gia Bảo.
Hà Tử Lan sốt sắng hỏi: “Gia Bảo, cậu thật sự có thể chữa khỏi bệnh Alzheimer sao?”
“Tất nhiên là cháu có lòng tin, nhưng không thể chỉ nói suông được, chắc phải đợi cháu chữa khỏi bệnh cho ông xong thì mọi người mới thật sự tin.” Trần Gia Bảo nhấp nhẹ một ngụm trà.
“Đúng, đúng.” Bạch Hải Hồng gật đầu nói: “Câu này đáng tin, vậy cháu hãy chẩn đoán tình trạng của ông cụ trước đã.”
Nói xong, Bạch Hải Hồng đứng dậy và làm động tác mời.
“Không vội.” Trần Gia Bảo ngồi trên sô pha cười: “Trước khi đi, chúng ta bàn chuyện khác trước đã nhỉ?
Không chỉ Bạch Hải Hồng và những người khác, Bạch Ngọc Thanh cũng chớp mắt tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Gia Bảo uống cạn tách trà rồi cười bảo: “Sau khi cháu chữa khỏi bệnh cho ông Bạch, mọi người sẽ không qua cầu rút ván, đuổi cháu ra ngoài, và còn không cho phép Ngọc Thanh và cháu yêu nhau chứ? Dù sao thì những lời mọi người nói và những việc mọi người làm cháu cũng nhớ rõ lắm. ”
Bạch Ngọc Thanh giật mình, phải thừa nhận rằng những lo lắng của Trần Gia Bảo thực sự chính đáng.
Bạch Hải Hồng lúng túng cười: “Về chuyện này thì cháu trai không phải lo, nhà họ Bạch chúng ta không phải người không giữ chữ tín. Chỉ cần cháu thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi, nhà họ Bạch sẽ coi cháu như khách quý.”
“Khách quý? Nếu chỉ có vậy thôi thì e là cháu chưa thấy thành tâm cho lắm.” Trần Gia Bảo lắc đầu cười nói: “Chắc bác Bạch hiểu cháu muốn nói gì chứ.”
Bạch Hải Hồng chỉ nhắc đến hai chữ “khách quý” mà không đề cập đến quan hệ giữa anh và Bạch Ngọc Thanh, rõ ràng là định qua cầu rút ván, Trần Gia Bảo không ngu ngốc, sao có thể đồng ý chữa bệnh cho ông Bạch một cách dễ dàng như vậy?
Muốn Trần Gia Bảo ra tay thì ít nhất Bạch Hải Hồng phải thừa nhận mối quan hệ của anh với Bạch Ngọc Thanh.
Hề Vân Lâm tức giận nói: “Trần Gia Bảo, nhà họ Bạch có thể coi anh như một “khách quý” đã là đặc ân rồi. Anh đừng có mà được voi đòi tiên.”