Trần Gia Bảo cười cười cũng không phản bác lại Cao Triết mà ngược lại, nhìn Thượng Tiếu Vi, chân thành nói: “Nếu anh nói trước đây anh chưa từng đánh bi-a, em có tin không?”
Thượng Tiếu Vi không chút do dự, cười đến híp cả mắt, gật đầu nói: “Em tin.”
Cô ấy cảm nhận được sự trong sạch và chân thành của Trần Gia Bảo, càng tin tưởng mắt nhìn của cô ấy, cho nên dối với lời nói của Trần Gia Bảo không có chút nghi ngờ vào.
Nhậm Mộng Vũ vỗ trán, Tiếu Vi thật sự hết thuốc chữa, ngay cả lời nói dối rõ ràng như vậy cũng tin, chẳng lẽ tình yêu có thể cho người ta mù quáng sao?
Khóe miệng Trần Gia Bảo cười càng đậm hơn, nếu Thượng Tiếu Vi nói không tin, hoặc ngoài miệng nói tin nhưng trong lòng nghi ngờ anh, anh sẽ quay người rời đi không chút lưu luyến, may mà Thượng Tiếu Vi tin anh.
“Không lâu nữa em sẽ thấy may mắn vì mắt nhìn và lựa chọn của mình, vì người đàn ông mà em chọn chính là ưu tú nhất trên thế giới.”
Nói xong, Trần Gia Bảo quay người tiếp tục chơi bi.
Thượng Tiếu Vi nhỏ giọng lặp lại câu nói: “Ưu tú nhất trên thế giới sao?”
Cô ấy không nghĩ nhiều, cười ngọt ngào, người đàn ông mà cô ấy nhìn trúng đương nhiên là ưu tú nhất trên thế giới rồi.
Trần Gia Bảo dựa bàn đánh bi, động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy và thuần thục, đánh lần lượt các viên bi vào lỗ, cuối cùng viên bi đen số tám vào lỗ, tuyên bố Trần Gia Bảo thắng thành công ván đầu tiên.
Sắc mặt Cao Triết tái nhợt, thực lực của Trần Gia Bảo hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của anh ta, trình độ có thể so với các tuyển thủ chuyên nghiệp!
Nhậm Mộng Vũ lắc đầu, tự hỏi không biết Trần Gia Bảo là quái vật đến từ đâu, không những làm cho Thượng Tiếu Vi vừa gặp đã yêu, mà ngay cả Cao Triệt với trình đánh bi-a giỏi cũng bị Trần Gia Bảo đánh bại một cách dễ dàng.
“Chẳng lẽ Trần Gia Bảo thật sự là cậu Trần tài giỏi kia sao?”
Ngay khi Nhậm Mộng Vũ nảy ra ý nghĩ này trong đầu, cô ấy liền phủ nhận và thầm cười nhạo bản thân, Trần Gia Bảo sao có thể là cậu Trần được, cùng lắm cũng chỉ là một cao thủ bi-a trong dân gian mà thôi, dù sao cũng luôn có rất nhiều người tài trong dân gian, Trần Gia Bảo lợi hại như vậy cũng không có gì lạ.
Thượng Tiêu Vi vui mừng không thôi, liền nhảy qua ôm chầm Trần Gia Bảo, phấn khích nói: “Gia Bảo, anh lợi hại quá!”
Trần Gia Bảo vỗ nhẹ vai cô ấy, cười nói: “Bây giờ còn sớm để chúc mừng, bởi vì ba trận mới thắng hai, vẫn còn một trận nữa.”
“Em biết em biết, chỉ là em có chút cao hứng, khúc khích, để em xếp bi cho anh.”
Thượng Tiếu Vi vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng chạy đến xếp bi thêm lần nữa.
Trong ván thứ hai, Trần Gia Bảo bắt đầu trước mở bi.
Cao Triết hít một hơi thật sâu, ngay cả khi thua một ván nhỏ, anh ta cũng không nghĩ rằng mình sẽ mất tự tin, anh ta cười lạnh nói: “Trần Gia Bảo, tôi thừa nhận kỹ năng bi-a của cậu rất tốt, nhưng tôi cũng tự tin không kém so với cậu, để thua cậu trong ván đầu tiên cùng lắm là sai lầm nhỏ của tôi, dù lần này cậu mở bi trước nhưng nếu cậu cho tôi cơ hội, tôi có thể dọn bàn bằng một cú đánh.”
“Có lẽ vậy.” Trần Gia Bảo đến trước bàn bi-a nói: “Đáng tiếc là cậu không có cơ hội này.”
Nói xong, Trần Gia Bảo đập mạnh cây cơ, một tiếng “bốp” giòn tan vang lên, bi cái đập vào đống bi, vô số viên bi văng ra tung tóe, trong chốc lát có bốn viên bi nằm trong lỗ.
Đây chỉ là một thử nghiệm nhỏ của Trần Gia Bảo, nếu anh muốn thì làm cho tất cả các viên bi vào lỗ là một điều dễ dàng.
Nhậm Mộng Vũ và Thượng Tiếu Vi giật nảy mình, trong trận đầu tiên, Cao Triết cùng lắm là ăn được hai bi mà thôi, vậy mà Trần Gia Bảo ăn được bốn bi, ồ, đây đúng là lợi hại gấp đôi.
Cao Triết cũng bị sốc, Trần Gia Bảo mới bắt đầu đã muốn bóp chết anh ta, nếu Trần Gia Bảo ra tay như trong lời nói, sợ là anh ta sẽ nghi ngờ tính mạng và khiếp sợ.