Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1552


“Không hổ là anh Trần, tuy rằng tôi cũng không có tận mắt chứng kiến cảnh tượng chiến đấu của các người, nhưng nghe anh kể như vậy thì tôi đã có thể cảm nhận được sự căng thẳng và cảnh tàn sát khốc liệt, cả trong lúc anh rơi vào đường cùng, anh Trần có thể sử dụng kỹ thuật dùng kiếm huyền thoại để quét sạch tông sư, tạo ra một con đường sống, tôi thật sự là khâm phục!”


Bùi Thanh Phong vừa dứt lời thì giơ thẳng tay lên trời rồi uống một hớp rượu lớn, sảng khoái, thực sự rất sảng khoái!


Trần Gia Bảo có một loại cảm giác luyến tiếc, anh cười nói: “Nếu như lập trường của chúng ta đối lập thì có lẽ chúng ta sẽ trở thành những người bạn thân thiết.”


“Có thể trở thành bạn của anh Trần là vinh hạnh của tôi, đáng tiếc hiện tại đã muộn, hơn nữa lập trường của tôi và anh bất đồng.” Bùi Thanh Phong cười nói, tuy rằng anh ta thua, nhưng ít ra anh ta thua một cách thản nhiên, thua một cách “tâm phục khẩu phục”.


“Vậy tiếp tục uống rượu đi, ít nhất trong lúc uống rượu thì tôi và cậu cũng coi như là bạn bè.” Trần Gia Bảo giơ chai rượu lên và uống một ngụm, ý của anh là chờ đến khi uống xong rượu thì bọn họ nên nói chuyện chính.


Bùi Thanh Phong hiển nhiên là hiểu rõ ý định của Trần Gia Bảo, nhưng trong lòng của anh ta cảm thấy vô cùng biết ơn, nhìn xung quanh khắp tỉnh Phú Thọ, bây giờ còn có người có tư cách bị Trần Gia Bảo xem là “bạn bè”, hơn nữa người có thể uống rượu một cách sảng khoái với anh, sợ là chỉ có lác đác mấy người, mà anh ta là một kẻ thua trận nhưng lại có thể ngồi cùng bàn và uống rượu với Trần Gia Bảo, đây đã là loại vinh quang đặc biệt.


Kế tiếp, hai người tựa như là hai người bạn thân lâu năm, vừa uống rượu một cách sảng khoái, vừa bàn chuyện đất nước, tên của các nhân vật có tiếng tăm ở khắp tỉnh Phú Thọ đều được điểm danh và phê bình một lần, bọn họ uống rượu một cách thoải mái.


Ngay từ đầu mọi người xung quanh cũng không có ai chú ý tới hai người bọn họ, chỉ là sau đó bọn họ nói đến chủ đề yêu thích thì âm thanh dần dần lớn hơn, đến lúc này thì mọi người xung quanh mới biết được hóa ra hai người đang bình luận những nhân vật có tiếng tăm, vì vậy bọn họ không khỏi vễnh tai nghe.


Dần dần, bọn họ càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, bởi vì nghe hai người bàn luận về đất nước, trong đó có không ít nhân vật lớn đều là những người mà bọn họ thường thấy trên ti vi, mà đáng sợ hơn là ở trong miệng của Trần Gia Bảo và Bùi Thanh Phong, những nhân vật ngồi tít trên cao ở trong mắt bọn họ cũng khó có được một câu khen ngợi, dường như ở trong mắt của hai người này thì những nhân vật kia hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.


Mọi người hai bên trái phải đều không khỏi lắc đầu cười nhạo, hai người thanh niên này thật đúng là khoác lác, nhưng khoác lác ở trong quán trà thì thật là mới mẻ!


Nhưng dần dần, bọn họ càng nghe càng cảm thấy thú vị, hình như trong lời bình luận cũng có một chút đạo lý, ví dụ như lời bình luận về chuyện từ nhỏ đến lớn của Hoàng Minh Diệu, Bùi Thanh Phong trực tiếp nói một câu “Không sâu sắc, có chí lớn nhưng không có tài, bảo thủ, khó làm chuyện lớn”.


Khi hai người bàn đến gia chủ Hề Kim Thanh của nhà họ Hề thì Bùi Thanh Phong bình luận “Nhìn xa trông rộng, co được dãn được, tuy rằng thủ đoạn độc ác nhưng lại nhát gan mang thù, tạm thời đứng thứ hai trong mười gia tộc lớn, sự may mắn chiếm không ít”, mọi người tắc âm thầm sợ hãi, gia chủ Hề Kim Thanh của nhà họ Hề chính là nhân vật có tiếng tăm ở tỉnh Phú Thọ, mà ở trong miệng của hai người trẻ tuổi này dường như không là gì cả, lẽ nào bọn họ không lo lắng nhà họ Hề sẽ trả thù sao?


Đột nhiên, một gã thanh niên tuổi tầm hai mươi lăm hai mươi sáu bất bình nói: “Nếu những nhân vật lớn ở tỉnh Phú Thọ ở trong miệng của hai người đều không đáng giá, vậy thì tôi hỏi các người đánh giá như thế nào về Bùi Thanh Phong ở thành phố Long An? Bùi Thanh Phong là sự kiêu ngạo của thành phố chúng tôi, tôi không tin các người có thể xem thường anh ấy.”


Lời nói này khiến cho tất cả nữ nhân viên phục vụ ở trong quán trà đều nhìn về phía Trần Gia Bảo và Bùi Thanh Phong với vẻ đầy hứng thú, Bùi Thanh Phong là cậu chủ nhà họ Bùi, nghe nói anh ta không chỉ đẹp trai, mà còn trẻ trung và giàu có, hơn nữa anh ta còn là một trong mười thanh niên xuất chúng ở thành phố Long An, tuyệt đối là con rồng cháu phượng.


Bây giờ bọn họ đều muốn biết, rốt cuộc hai thanh niên tự cao không coi ai ra gì này đánh giá Bùi Thanh Phong như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK