Đột nhiên, cơ thể duyên dáng và nóng bỏng của cô gái cọ xát vào cơ thể Trần Gia Bảo khiến anh cảm thấy choáng váng.
Sau đó, Tần Thi Vân ra khỏi vòng tay của Trần Gia Bảo, nhìn thấy Yoshimura Miyu và Vũ Nhược Uyên, cô ta nhìn thấy được sự bất ngờ trong mắt họ, cô ta biết rõ những chuyện phong lưu của anh rể, liền hỏi: “Anh… anh rể, họ là ai?”
“Cô ấy là Vũ Nhược Uyên, cô gái kiêu hãnh của gia tộc Quỷ Y Môn.” Trần Gia Bảo chỉ giới thiệu Vũ Nhược Uyên, nhưng không giới thiệu Yoshimura Miyu, trong tiềm thức của anh, Yoshimura Miyu không phải người của anh, vì vậy không cần giới thiệu về cô ta.
“Xin chào chị Uyên, em tên là Tần Thi Vân, là em vợ của anh rể.” Mặc dù Tần Thi Vân đang chào hỏi Vũ Nhược Uyên, nhưng cô ta lại rất đề phòng, một tay ôm chặt lấy cánh tay của Trần Gia Bảo, như thể để cảnh cáo Vũ Nhược Uyên.
Vũ Nhược Uyên vẻ mặt kỳ quái, giả vờ cười: “Trần Gia Bảo là anh rể của em? Nhưng chị lại cảm giác được dáng vẻ ôm nhau của hai người, trông giống như em mới là bạn gái của Trần Gia Bảo vậy.”
Tần Thi Vân đỏ mặt nhìn Trần Gia Bảo, thấy Trần Gia Bảo không phản bác, trong lòng thầm vui mừng, ngẩng đầu nói: “Em với anh rể có quan hệ tốt, sao chị lại ghen tị chứ?”
“Chị sẽ ghen tị với em sao? Chị nghĩ rằng có một người đang ghen tị đó.” Vũ Nhược Uyên chế nhạo, đảo khóe mắt, cố ý hay vô ý nhìn một anh chàng đẹp trai cách đó không xa.
Tần Thi Vân nhìn theo ánh mắt của cô ta, cau mày, trong tiềm thức liếc nhìn lại Trần Gia Bảo.
Ngay sau đó, anh chàng đẹp trai đi tới, đầu tiên là nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo đầy vẻ thù địch, sau đó mỉm cười: “Thi Vân, anh vừa nghe em nói, người này có phải là anh rể của em không?”
Anh ta nói tiếng Trung không rõ ràng lắm, có lẽ anh ta là người Nhật Bản.
“Đúng vậy, anh ấy là anh rể của em.” Tần Thi Vân ôm chặt lấy tay của Trần Gia Bảo, vì sợ Trần Gia Bảo hiểu lầm, cô ta lập tức nói: “Anh rể, anh ấy tên là Yumi Nagai, là học sinh của Khoa Kinh tế Tài chính của Đại học Đông Đô, em vừa quen biết anh ấy hai ngày trước khi đến đây.”
Ẩn ý là cô ta không hề thân thiết với Yumi Nagai.
Yoshimura Miyu vẫn im lặng đứng ở một bên, nhưng cô ta cũng có thể thấy rằng dáng vẻ của Tần Thi Vân không giống em vợ của Trần Gia Bảo một chút nào, mà là giống vợ của Trần Gia Bảo hơn.
Vũ Nhược Uyên lắc đầu, trong lòng không nói nên lời, thật sự không biết Trần Gia Bảo tốt ở chỗ nào, có bao nhiêu phụ nữ thích anh ta, mà tất cả bọn họ đều thật sự mù quáng.
Yumi Nagai cũng nhìn thấy Tần Thi Vân có vẻ là gì đó của Trần Gia Bảo, không tự chủ mà nhíu mày, hướng về phía Trần Gia Bảo, trong mắt anh ta thoáng hiện sự thù địch, nhưng sau đó anh ta nở một nụ cười ấm áp và chào hỏi: “Em là Yumi Nagai, hiện đang là sinh viên khoa Kinh tế Tài chính của trường Đại học Đông Đô, cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đông Đô.
Mặc dù em quen biết Thi Vân chưa lâu nhưng em và cô ấy vừa gặp đã yêu. Vì anh là anh rể của Thi Vân, nên cũng sẽ là bạn của em, sau này ở Đông Đô… À không phải là ở Nhật Bản, nếu anh có cần gì cứ gọi cho em, em luôn sẵn sàng giúp đỡ.”
Nói xong, Yumi Nagai lấy ra một tấm danh thiếp và đưa cho Trần Gia Bảo.
Yoshimura Miyu ngạc nhiên rằng Tập đoàn Đông Đô Hoằng Nhật là một trong số tập đoàn lớn trong cộng đồng doanh nghiệp ở Nhật và có ảnh hưởng đáng kể trong chính trường, Yumi Nagai này hóa ra là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Đông Đô Hoằng Nhật.
Tần Thiển Thiển cong môi, bất mãn nói: “Anh rể, đừng nghe anh ta nói bậy, làm gì có chuyện em vừa gặp đã yêu anh ta bao giờ đâu.”
Yumi Nagai giả vờ không nghe thấy những lời nói như tát vào mặt của Tần Thi Vân, vẫn mỉm cười đưa danh thiếp cho Trần Gia Bảo.