“Cô vì sao lại đến thành phố Văn Lan?” Trần Gia Bảo đặt ly rượu xuống, vừa há miệng to ăn đùi gà không hề khách khí, vừa tò mò hỏi.
“Tôi đã nói rồi, đến thành phố Văn Lan là vì anh.” Lời nói của Vũ Nhược Uyên khá là mờ ám.
Thu Vũ Liên dừng đũa, lặng lẽ quan sát Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên, âm thầm suy đoán, lẽ nào Vũ Nhược Uyên giống như cô, chủ động dính lấy Trần Gia Bảo?
Nghĩ đến cảnh thẳng thắn bày tỏ với Trần Gia Bảo ngày trước, khuôn mặt xinh đẹp của Thu Vũ Liên nhất thời đỏ lên.
Chỉ nghe Trần Gia Bảo cười lắc đầu nói: “Vì tôi mà đến? Để xem có cơ hội giết tôi hay không à?”
Thu Vũ Liên trong bóng tối kinh ngạc thốt lên một tiếng. Hóa ra mình nghĩ lầm rồi, quan hệ của Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên vậy mà lại gay gắt như thế sao?
Vũ Nhược Uyên thần bí cười nói: “Phải, mà cũng không phải.”
Trần Gia Bảo hứng thú, buông đũa xuống, nói: “Nói thế nào?”
“Mấy ngày trước lúc anh còn đang ở núi Vụ Ẩn, lão Giang đặc biệt triệu tập một hội nghị cấp cao. Hội nghị sau khi kết thúc, chỉ bảo tôi cùng Vũ Nhuận Nguyệt ở lại, có một nhiệm vụ đặc biệt liên quan đến anh, muốn để ta hoặc là Vũ Nhuận Nguyệt hoàn thành.”
“Nếu cô đã xuất hiện trước mặt tôi, xem ra nhiệm vụ này được cô nhận rồi.” Trần Gia Bảo nói.
“Thông minh.” Vũ Nhược Uyên vỗ tay cái độp, trong con ngươi hiện lên một tia tán thưởng, nói: “Nhiệm vụ này chính là, bảo tôi tới thành phố Văn Lan giám sát anh. Nếu như anh trong cuộc chiến cùng nhà họ Sầm chiếm ưu thế, vậy nhà họ Vũ chúng tôi liền toàn diện nghiêng về phía anh, làm đồng minh vững chắc của anh, nhưng nếu anh rơi vào thế bất lợi…”
Nói tới chỗ này cô ta hơi dừng lại một chút, ra vẻ bí hiểm.
Thu Vũ Liên không nhịn được hỏi: “Nếu như rơi vào thế bất lợi sẽ như thế nào?”
Vũ Nhược Uyên cười, cười đẹp như hoa, chỉ là trong ánh mắt cô ta hiện lên sự hung ác, lời nói ra cũng lạnh thấu xương, nói: “Đương nhiên là tìm cơ hội giết Trần Gia Bảo.”
Thu Vũ Liên kinh ngạc thốt lên một tiếng, lo lắng không nhịn được ở dưới bàn nắm chặt tay Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo không thay đổi nét mặt, ngược lại còn hiếu kỳ mà buồn cười hỏi: “Nếu như tôi đoán không sai, loại nhiệm vụ này nên thuộc về tính chất bảo mật. Sao cô còn có thể nói cho tôi biết?”
“Đúng là nên bảo mật.” Vũ Nhược Uyên nói: “Đáng tiếc tôi không ngu ngốc, mà anh cũng không ngốc, Tôi bỗng dưng xuất hiện ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ lòng sinh hoài nghi, cho là tôi muốn mượn cơ hội giết anh. Nói không chừng còn có thể đi trước một bước đối phó tôi…Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thay vì ngồi đợi xảy ra chuyện như vậy, chẳng nói thẳng mục đích của tôi cho anh biết. Từ đó xóa bỏ nghi ngờ của anh, hơn nữa cũng có lợi cho tôi hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi vẫn tin tưởng, rất nhiều lúc, thẳng thắn nói ra so với che giấu tính toán càng có lợi hơn, cũng càng nhanh có thể đạt được mục đích.”
Trần Gia Bảo hơi kinh ngạc. Hình như lần đầu thấy Vũ Nhược Uyên như vậy, đánh giá cô ta trên dưới, lúc này mới cười nói: “Cô rất thông minh, nhưng có điều cô thẳng thắn nói cho tôi biết như vậy, cô không lo lắng tôi sẽ thật sự giết cô sao?”
“Đương nhiên không lo lắng, có ba điều tôi chắc chắn, anh sẽ không giết tôi. Một là, anh đang ở thành phố Văn Lan nguy cơ khắp nơi, có quá nhiều quá nhiều thế lực mạnh mẽ muốn anh chết, mà nhà họ Vũ chúng tôi lại có cơ sở hợp tác với anh, cũng có khả năng trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất của anh. Nếu như anh giết tôi, tình cảnh của anh ở thành phố Văn Lan sẽ càng thêm nguy hiểm, người thông minh sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này.
Thứ hai, anh là người rất tự tin cũng rất kiêu ngạo. Tuyệt đối sẽ không để chính anh sẽ thua nhà họ Sầm. Vì vậy càng không cần phải giết tôi.
Còn nguyên nhân thứ ba ấy à…”