Nói cách khác, cuối cùng nơi này cũng chỉ có mình anh Trần Gia Bảo mới có thể tính toán cân nhắc mọi chuyện.
hai mắt Phan Phi Uyên đầy màu sắc, cô ta không thể che giấu sự cảm kích và nói: “Gia Bảo thực sự tài giỏi.”
Trần Gia Bảo nhún vai và mỉm cười: “Chỉ có sức mạnh mạnh mẽ mới là nền tảng của mọi quy tắc trên thế giới. Đối với điều này, sức mạnh chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.”
Phan Phi Uyên vô cùng đồng tình, là một phụ nữ mạnh mẽ trong giới doanh nhân Việt Nam, cô ta đã chứng kiến nhiều âm mưu, nhưng dù thế nào thì bà cũng cần phải có sức mạnh để hỗ trợ.
Phí Văn Đại càng run hơn khi nghe những lời của Trần Gia Bảo ở bên cạnh.
Nếu người khác nói lời này, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ người kia đang khoác lác, còn khi thấy Trần Gia Bảo nói những lời này anh ta cũng không dám có chút nghi ngờ, chỉ là nói giỡn mấy phút đồng hồ có thể đánh gục hơn 380 người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ, trong tay còn cầm vũ khí trang bị lớn mạnh như vậy, ngay cả đặc công cũng không làm được!
Đột nhiên, bốn người ngoài cửa đi vào.
Người đầu tiên là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ không mấy đẹp trai, sắc mặt có chút không khỏe, tái nhợt, giống như quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, mang đến cảm giác nữ tính. Phía sau anh ta có hai người đàn ông cường tráng, và một ông già ngoài năm mươi, mặc bộ đồ tập thể dục màu trắng.
Người đàn ông đi đầu nhìn thấy sự lộn xộn trong sảnh lớn, giữa hai lông mày lóe lên vẻ giận dữ, tức giận nói với Phí Văn Đại: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Phí Văn Đại dường như rất sợ người bên kia, đột nhiên giật mình, vội vã chạy tới.
“Quản lý Liễu, chuyện như thế này …” Phí Văn Đại đến bên anh ta rồi nói nhỏ
Chuyện vừa xảy ra…
Đúng lúc này, Trần Gia Bảo cũng đang nhìn bọn họ, trên môi nở nụ cười đùa giỡn, trong bốn người vừa đến, chỉ có ông già mặc đồ trắng luyện công là người biết võ thuật, trình độ tu luyện của ông ta đã đạt tới giai đoạn cuối của Thông U. Có lẽ trong mắt người khác, Thông U đã là tồn tại rất mạnh ở giai đoạn cuối, nhưng trước mặt Trần Gia Bảo, nó không đáng sợ bao nhiêu. Chỉ cần vươn ngón tay út ra là có thể hoàn toàn đè bẹp đối thủ.
Trong khi nghe Phí Văn Đại thuật lại những gì vừa xảy ra, quản lý Liễu nhìn vào người Phan Phi Uyên, anh ta thấy đôi mắt của cô ấy lóe lên những sắc màu tuyệt đẹp. Hóa ra người phụ nữ xinh đẹp và thái quá này là người đã đặt cược 7.875 tỷ vào Trần Gia Bảo, điều đó thật tuyệt.
Anh ta biết rất rõ rằng những người có thể bỏ ra 7.875 tỷ để đặt cược một lúc chắc hẳn phải có lý lịch sâu xa, nhưng mặc kệ nói như vậy thì trong mọi trường hợp, thì 7.875 tỷ là một số tiền khổng lồ, ngay cả khi bên kia có lý lịch sâu rộng, anh ta cũng không thể để bên kia lấy lại nó.
Sau đó, anh ta lại nhìn Trần Gia Bảo, dường như thấy có chút quen thuộc với anh ta, giống như đã nhìn thấy người này ở đâu đó, nhưng anh ta không thể nhớ ra xem ra thân phận của đối phương không quan trọng lắm.
Đúng lúc này, Phí Văn Đại tình cờ nói về việc Trần Gia Bảo một mình đánh hơn 300 người, cuối cùng nói: “Chắc hẳn anh ta là người nhà họ Nguỵ, tôi đã nhìn thấy hai người đứng sau lưng anh ta. Họ đều là người nhà họ Ngụy.”
Quản lý Liễu sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp hỏi: “Họ Ngụy? Họ Ngụy nào?”
“Có thể có nhà họ Ngụy nào?” Phí Văn Đại duỗi ngón trỏ ra, chỉ lên trời, nói: “Không phải là một trong mười gia tộc lớn nhất của tỉnh chúng ta, gia tộc họ Ngụy của gia tộc mạnh nhất thành phố Thái Bình sao?”
Quản lý Liễu chợt nhận ra hóa ra là người nhà họ Ngụy, có như vậy mới có thể giải thích rõ ràng tại sao người phụ nữ xinh đẹp đó lại có thể bỏ ra một lúc 7.875 tỷ để đánh cược toàn bộ thành phố Thái Bình, e rằng chỉ có nhà họ Nguỵ mới có thể làm được điều đó.
Trước đây anh ta đã từng nghe nói nhà họ Ngụy có một đội thị vệ, các thành viên của đội hộ vệ, thực lực cơ bản là ở giữa giai đoạn của Thông U đến giai đoạn sau của Thông U, từ góc độ này mà nói, người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai cường tráng trước mặt chắc hẳn là thành viên của nhà họ Ngụy.