Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1637


Rất nhanh, đi đến bên ngoài phòng trúc của Liễu Thanh Phong, vừa chuẩn bị gõ cửa, bên trong đã truyền đến âm thanh Liễu Thanh Phong: “Vào đi.”


Đồng thời có luồng gió nhẹ đánh tới, cửa trúc tự động mở ra, lộ ra hình bóng Liễu Thanh Phong tiêu sái phiêu dật trong phòng trúc.


“Vâng.” Đạm Đài Thái Vũ đáp một tiếng, đi vào trong phòng trúc, cung kính nói: “Chào Ông Liễu.”


Liễu Thanh Phong gật gật đầu, đánh giá Đạm Đài Thái Vũ một cái, đột nhiên nhíu mày nói: “Cô bị thương?”


“Thời gian trước đi Tỉnh Phú Thọ khảo sát tình hình, tôi đụng phải Trần Gia Bảo…” Đạm Đài Thái Vũ nói.


Liễu Thanh Phong nhíu mày càng chặt, nói: “Là Trần Gia Bảo làm cô bị thương?”


“Không phải.” Đạm Đài Thái Vũ lắc đầu, cũng không nghĩ muốn giấu diếm Liễu Thanh Phong, đem chuyện tỉnh Phú Thọ lại nói ngắn gọn một lần, cuối cùng thản nhiên nói: “Tôi bị Cung Thiên Kinh đánh thương sau đó, hôm qua mới trở lại Ngũ Uẩn Tông, không ngờ hôm nay ông đã trở về.”


Liễu Thanh Phong lắc đầu cười khổ, nếu ông ta gặp phải cơ hội tốt như vậy ở Núi Văn Hổ, không nói giúp Cung Thiên Kinh cùng nhau chém giết Trần Gia Bảo, ít nhất cũng phải xem hai hổ đấu nhau mới được. Cái này…


Liễu Thanh Phong suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ tới nên dùng như thế nào để hình dung hành vi của Đạm Đài Thái Vũ, nói Đạm Đài Thái Vũ ngu xuẩn hiển nhiên là không đúng, bởi vì lấy tư chất tuyệt vời của Đạm Đài Thái Vũ đối với võ đạo tu luyện, nếu như cô coi như ngu xuẩn, trên thế giới này sợ là không có người thông minh, hơn nữa thân phận Đạm Đài Thái Vũ quý giá, cũng không phải ông ta tùy ý khiển trách.


Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Thanh Phong chỉ có thể nghẹn ngào nói: “Cô Đạm Đài thật đúng là… Thật sự là lòng thản nhiên, bởi vì trận quyết chiến ba năm sau đó, có thể không tiếc sức mà đi trợ giúp Trần Gia Bảo, phẩm chất như vậy, Liễu Thanh Phong ngưỡng mộ.”


“Tiền bối đã quá khen rồi.”


Khóe miệng Liễu Thanh Phong co giật một chút, Ông ta muốn khen cô sao, tôi là muốn mắng cô mới đúng?


Ông ta lắc đầu, nói: “Quên đi, nói tới Cung Thiên Kinh cũng là cường giả nổi tiếng của Việt Nam, ngay cả tôi cũng phải kiêng kỵ anh ta vài phần, Trần Gia Bảo dĩ nhiên có thể liên kết với Cung Thiên Kinh cùng mười một vị tông sư cường giả vây quanh tấn công, chẳng những đột phá tới cảnh giới ‘Nửa Bước Truyền Kỳ’, mà còn có thể chém giết đám người Cung Thiên Kinh, thực lực này thật sự là quá khủng bố, có thể coi đó là đối thủ của tôi.”


Đạm Đài Thái Vũ trầm mặc, đúng như Liễu Thanh Phong nói, thực lực Của Trần Gia Bảo quá mức khủng bố, nhất là “Liệt Địa Kiếm”, càng không phải ai cũng có thể ngăn cản, mà càng thêm đáng sợ chính là, cho đến nay cô còn chưa thấy được thiên kiếm trong “Thiên Địa Nhân Tam Kiếm” của Trần Gia Bảo, nghĩ đến uy lực của “Thiên Kiếm”, tuyệt đối không phải là “Liệt Địa Kiếm” hiện tại.


Trong lòng Đạm Đài Thái Vũ rất rõ ràng, nếu như trong ba năm này không có cơ duyên đặc thù gì, vậy trong quyết chiến ba năm sau cùng Trần Gia Bảo, phần thắng của cô ta cực kỳ xa vời, không, thậm chí có thể nói là chín cửa chết chỉ có một cửa sống!


Thế nhưng dù là như thế, cô cũng không hối hận ở núi Văn Hổ trợ giúp Trần Gia Bảo, bởi vì trận quyết chiến là cô chủ động khởi xướng, làm sao có thể giả làm người khác giữa đường diệt trừ Trần Gia Bảo? Nếu như trong trận quyết chiến ba năm sau, cô chết trên tay Trần Gia Bảo, vậy cũng chỉ có thể trách cô không bằng người, căn bản không oán không được người khác.


Giờ phút này, chỉ nghe Liễu Thanh Phong tiếp tục nói: “Cô chịu một chưởng của Cung Thiên Kinh, hiện tại thương thế như thế nào?”


“Cảm ơn tiền bối quan tâm, thương thế đã tốt hơn khoảng năm phần.” Đạm Đài Thái Vũ ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện giữa lông mày Liễu Thanh Phong có vẻ tái nhợt, có vẻ có chút chật vật, không khỏi kinh ngạc nói: “Tiền bối cũng bị thương sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK