“Cậu Ngô, tôi cảm thấy chúng ta hãy nhanh chóng xuống núi đi. Bây giờ không nói đến y thuật của Trần Gia Bảo cao siêu như vậy có thật sự là trúng “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan” hay không vẫn là một ẩn sổ, cho dù anh ta thật sự bị trúng độc thì với sự đánh giá cao của nhà họ Vu ở núi Vụ Ẩn đối với Trần Gia Bảo, nếu như chúng ta uy hiếp anh ta thì nói không chừng… Nói không chừng nhà họ Vũ sẽ xác xác chúng ta ra mất.”
Ngô Thanh cũng hơi do dự, ngay sau đó anh ta nghiến răng nói: “Truy cầu phú quý trong cảnh hiềm nghèo, đây chính là hai mươi cây dược liệu quý giá có tuổi đời trên một trăm năm. Nếu như có thể lấy được nó thì tôi chắc chắn có thể gia tăng sức mạnh tổng thể trong nhà họ Ngô chúng tôi và cũng sẽ được xem trọng hơn trong gia tộc của tôi. Một cơ hội tốt khó thấy như vậy, sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua chứ?”
Hoàng Chí Huy hơi biến đổi vẻ mặt, lập tức khuyên nhủ: “Nhưng mà…”
“Cậu không cần nói nữa.” Ngô Thanh lập tức cắt ngang lời nói của Hoàng Chí Huy: “Tôi đã quyết định rồi, nếu như hai người còn muốn làm anh em của tôi thì ở lại đây cùng với tôi. Đương nhiên hai ngừoi cũng có thể đi xuống núi, nhưng từ nay về sau chúng ta sẽ không còn ân oán gì với nhau nữa. Hai người tự lựa chọn đi.”
Nói rồi Ngô Thanh kiêu ngạo ngẩng đầu, lập tức quay người rời đi. Dường như anh ta đoán chắc chắn Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình giống nhau.
Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình đưa mắt nhìn nhau.
Nhưng nói đến trung tâm quảng trường, bên cạnh Trần Gia Bảo chỉ còn lại hai người phụ nữ là Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi.
“Trần Gia Bảo, chúc mừng anh đã tiến lên tham gia vào trận đấu chính thức.” Khương Ngọc nở nụ cười thản nhiên nói: “Nhưng tôi không ngờ rằng y thuật của anh lại tài giỏi như vậy, lại khiến cho tôi vô cùng kinh ngạc. Xem ra anh thật sự đã giấu tài rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Hồng Yến Nhi gật đầu liên tục giống như con gà mổ thóc, cười hi hi nói: “Bây giờ ba người chúng ta đều đã tiến vào trận đấu chính thức, đâu là chuyện tốt cần phải ăn mừng, nhưng đáng tiếc bắt đầu từ ngày mai ba ngừoi chúng ta là đối thủ cạnh tranh của nhau. Gia Bảo à, y thuật của anh tài giỏi như vậy nên phải nhường tôi và Ngọc Ngọc đấy. Nếu không lỡ như hai chúng tôi thua thảm hại quá, sau khi đi xuống núi sẽ mất mặt biết bao.”
Thật ra hai người bọn họ có thể vào được trận đấu chính thức là đã đánh bại được rất nhiều người kế thừa của những gia tộc Đông Y bình thường, đủ để nổi tiếng trong giới Đông Y của tỉnh Trung Thiên này rồi.
Còn chưa đợi Trần Gia Bảo nói gì, Khương Ngọc đã lắc đầu và nói rất nghiêm túc: “Thi đấu là thi đấu, sao có thể nhường nhau được chứ? Nếu như thua Trần Gia Bảo thì chỉ là năng lực chuyên môn của chúng ta không bằng anh ấy mà thôi. Được rồi, ngày mai là bắt đầu trận đấu rồi, tôi phải quay về xem sách y xung kích. Nước đến chân mới nhảy học được chút nào hay chút ấy, dù sao ít nhiều nó cũng có thể có tác dụng một chút. Y Mạch à, cậu muốn quay về phòng với tớ không?”
Hồng Yến Nhi lén liếc nhìn trộm Trần Gia Bảo, vẻ mặt tươi cười hơi ửng hồng rồi lắc đầu nói: “Không đâu, cậu quay về trước đi. Lát nữa đến giờ ăn cơm tớ sẽ đi tìm cậu sau.”
Khương Ngọc nhìn Hồng Yến Nhi rồi lại nhìn Trần Gia Bảo, trên gương mặt toát lên vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó. Sau đó cô ta nói: “Vậy được thôi.”
Nói rồi cô ta quay người rời đi, dáng người uyển chuyển.
Ở lúc này chỉ còn lại hai người Trần Gia Bảo và Hồng Yến Nhi.
Gương mặt của Hồng Yến Nhi càng đỏ hơn, cô ta cười hì hì nói: “Gia Bảo à, tính cách của Ngọc Ngọc như vậy đấy. Cho dù làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc.”
“Tính cách của cô ấy cũng rất được.” Trần Gia Bảo khen ngợi.
Hồng Yến Nhi cười cười, đang định lên tiếng mời Trần Gia Bảo di chuyển một chút.
Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng: “Trần Gia Bảo, anh quay về phía au núi cùng với tôi hay là tiếp tục ở lại trong trang viên nhà họ Vũ?”