Ngày lúc này, Sầm Giang Hải đã phóng thẳng về phía Trần Gia Bảo, gần như là cùng lúc đó đấm thẳng vào Trần Gia Bảo.
Hai cường giả trong Truyền Kỳ Trung Kỳ hợp lực lại với nhau, sức mạnh phi thường, hai nắm đấm mạnh mẽ khiến cho không gian xung quanh dường như rung động. Yừ trên mặt đất xung quanh Trần Gia Bảo nổi lên hai cơn lốc nhỏ và sức công phá ngày càng mạnh mẽ hơn.
Dưới hai luồng gió lốc xé rách lẫn nhau, quần áo của Trần Gia Bảo bay phấp phới.
Mọi người xung quanh đều hét lên một cách kinh ngạc.
Đôi mắt Sầm Giang Hải lóe lên vẻ đắc ý, mặc dù sức mạnh của Trảm Nhân Kiếm của Trần Gia Bảo có thể so sánh với Truyền Kỳ Trung Kỳ, nhưng Trần Gia Bảo chỉ có một người, làm sao có thể đánh bại hai người bọn họ đang hợp sức với nhau chứ?
Trước sự tấn công mạnh mẽ của Sầm Giang Hải và Sầm Bân Vĩ, Trần Gia Bảo không lùi một bước nào mà còn tiến về phía trước, đột nhiên tiến một bước lớn về bên trái và chủ động thu hẹp khoảng cách với Sầm Giang Hải, sau đó dùng lòng bàn tay trái đối mặt với sức mạnh hiện đang như vũ bão của Sầm Giang Hải, đồng thời tay phải đã nắm chặt thanh kiếm.
Trong lòng Sầm Giang Hải vô cùng kinh ngạc, không nghĩ rằng Trần Gia Bảo lại phản công như vậy, lập tức trong mắt hiện lên một tia khinh thường, anh ta hét lên: “Trần Gia Bảo mày hãy chết đi!”
Nắm đấm càng mạnh hơn bao giờ hết!
Một lúc sau, nắm đấm của Sầm Giang Hải đã chạm vào lòng bàn tay trái của Trần Gia Bảo, đang dự định sẽ một đấm đánh văng Trần Gia Bảo, nhưng không ngờ anh ta cảm nhận được nội lực trong nắm đấm đã bị Trần Gia Bảo hút sạch, trong lòng hết sức kinh hãi hét lớn: “đây là cái trò gì vậy?”
Trần Gia Bảo khóe miệng giễu cợt, nhanh chóng chuyển hóa nội lực của Sầm Giang Hải, dù sao Sầm Giang Hải cũng là cường giả trong Truyền Kỳ Trung Kỳ nên một lúc không cách nào chuyển hóa hết nội lực.
Tuy nhiên, thực lực của Sầm Giang Hải không bằng Vũ Lâm Giang, thậm chí còn kém hơn Cung Thiên Kinh, mặc dù anh ta chỉ có thể hấp thụ một phần nội lực của Sầm Giang Hải, nhưng phần nội lực còn lại cũng không đủ để gây ra nguy hiểm nữa.
Ngay sau đó, Trần Gia Bảo đột nhiên buông ra, nhanh chóng tận dụng sức lực còn lại trong nắm đấm của Sầm Giang Hải nhảy về phía sau, nâng kiếm trên tay phải lên giữa trời, chỉ vào Sầm Bân Vĩ mạnh mẽ hét lên một tiếng, ngay lập tức Trảm Nhân Kiếm bay thẳng về phía Sầm Bân Vĩ.
Sầm Bân Vĩ sắc mặt có chút thay đổi, dùng toàn bộ sức lực đấm ngược lại Trảm Nhân Kiếm.
Xung quanh vang lên một tiếng nổ lớn, mang theo sự mạnh mẽ cuồn cuộn, Trảm Nhân Kiếm bị đánh bay lên trời, Sầm Bân Vĩ cũng lùi về phía sau mấy mét, chỉ cảm thấy cánh tay phải đau nhức sau cú va chạm, trong lòng không khỏi kinh ngạc và cũng hiểu rõ hơn về sức mạnh của Trảm Nhân Kiếm.
Đột nhiên, chỉ nghe tiếng Sầm Giang Hải hét lên rồi lao về phía Trần Gia Bảo với nắm đấm trên tay, nắm đấm màu vàng xé toạc không gian, sau khi hứng gió nó trở lên lớn hơn gấp nhiều lần, chỉ trong nháy mắt, nắm đấm đó đã trở nên khổng lồ với kích thước lớn bằng cả một người lớn.
Mọi người xung quanh nhìn không rời mắt, sắc mặt thay đổi, trong lòng nổi lên cảm giác như bị áp bức.
Trần Gia Bảo hét lên một tiếng, ánh sáng đỏ chói của Trảm Nhân Kiếm lại xuất hiện theo mỗi đường đi của thanh kiếm, bay thẳng về phía nắm đấm trước mặt.
Nắm đấm vàng và sắc đỏ của thanh kiếm va vào nhau, Trần Gia Báo hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh ập tới, cánh tay bắt đầu đau nhức, trong lòng không khỏi kinh ngạc, cường giả của Truyền Kỳ Trung Kỳ thực sự có sức mạnh phi thường.
Tuy nhiên, Trần Gia Bảo chỉ hơi kinh ngạc chứ không bị rối, một lần nữa chuyển hóa Vô Cực Quyền và dùng nội lực trong lòng bàn tay để tiếp thêm sức mạnh cho Trảm Nhân Kiếm.
Dưới sự thay đổi này, tất cả mọi người xung quanh đều có thể nhận thấy bằng mắt thường rằng nắm đấm khổng lồ đang bị giảm đi tốc độ và sức mạnh, còn hào quang của Trảm Nhân Kiếm lại ngày càng bùng phát hơn!