Trong lòng Đoàn Vinh cũng ghen ghét không thôi, nhưng càng nhiều là sự chế nhạo: “Trần Gia Bảo đã trúng độc Thiết Quỷ, không sống được bao lâu, đây coi như là vinh quang trước khi chết của Trần Gia Bảo đi, hoàn toàn không cần phải để ý.”
Khác với sự ghen tị của Đồng Nhiên Bình và sự chế giễu của Đồng Văn, sắc mặt Trần Gia Bảo rất đạm nhien, gật đầu với ba người Đoan Mộc Vĩ Anh xem như chào hỏi.
Lấy địa vị và tu vi hiện tại của anh thì gật đầu chào hỏi với Đoan Mộc Vĩ Anh cũng đã rất nể mặt ông ta rồi. Nhưng trong mắt những người khác thì lại cảm thấy Trần Gia Bảo quá bất lịch sự, mọi người đồng loạt nhíu mày.
Đoan Mộc Hiên cảm thấy không vui. Gia tộc Đoan Mộc trong tỉnh Hà Tĩnh này là gia tộc hang đầu. Trần Gia Bảo thấy bọn họ mà chỉ gật đầu chào hỏi. Tên oắt này đúng là không hiểu lễ nghĩa!
Cường giả Tông sư trung kỳ Hoa Dân quay đầu nhìn về phía Trần Gia Bảo, hai mắt vốn khép hờ đột nhiên mở to, hiện lên một tia sắc bén.
Trong lòng Đoan Mộc Vĩ Anh cũng rất bất mãn, khẽ nâng mắt, liếc nhìn Trần Gia Bảo một cái, chứa đựng đầy sự kinh thường, nói: “Anh chính là người đã cứu Văn Trung Vạn sao, còn trẻ tuổi hơn so với tôi nghĩ. Hơn nữa trông dáng vẻ lại lười biếng, lông bông, nhìn thế nào cũng không giống thần y. Văn Trung Vạn à, tôi nghĩ anh ngoại trừ khám bệnh tim thì cũng nên đi khám mắt, tránh để bị lười lừa.”
Đoan Mộc Hiên lập tức cười to, Đồng Nhiên Bình và Đoàn Vinh đứng bênh cạnh cũng nở nụ cười.
Tiếng cười chói tai vang vọng khắp phòng khách.
Văn Linh Lan và Văn Trung Minh cực kỳ xấu hổ, hiểu rằng thái độ vừa rồi của Trần Gia Bảo khiến Đoan Mộc Vĩ Anh không vui nên mới mở miệng trào phúng như thế. Tuy rằng hai người bọn họ biết y thuật của Trần Gia Bảo rất cao siêu nhưng đối mặt với Đoan Mộc Vĩ Anh thì thân phận cũng thấp hơn ba phần. Họ chẳng thể phản bác lại nên chỉ đành đứng bên cạnh cười làm lành.
Tiếng cười của Đoan Mộc Hiên càng thêm không kiêng nể gì.
Văn Linh Lan chỉ cảm thấy tiếng cười của bọn họ cực kỳ chói tai, trong lòng vô cùng khó chịu, hơn nữa cô ta cũng không có nhiều lo lắng như vậy, thấy Đoan Mộc Vĩ Anh nghi ngờ Trần Gia Bảo lại còn hạ thấp ông nội cô ta, lập tức phản bác nói: “ Lời này của gia chủ Đoan Mộc sai rồi, y thuật của Gia Bảo thần kỳ như thế nào thì ở nhà họ Văn cũng đã sáng tỏ như ban ngày, dựa theo cách nói của ông thì chẳng lẽ toàn bộ nhà họ Văn chúng tôi đều mắt mù tai điếc hết hả rồi sao?”
Văn Trung Vạn và Văn Trung Minh biến sắc, trong lòng âm thầm kêu không ổn. Đoan Mộc Vĩ Anh tuy rằng đến để trợ giúp bọn họ đối phó với nhà họ Tả nhưng việc này cũng khoogn đại biểu rằng Đoan Mộc Vĩ Anh sẽ xem trọng bọn họ. Ngược lại, ông ta còn có khả năng còn sẽ xem nhà họ Văn như một gia tộc phụ thuộc của gia tộc Đoan Mộc, căn bản không để bọn họ vào mắt. Linh Lan ngày thường vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao lúc này lại cố tình phản bác Đoan Mộc Vĩ Anh như thế? Đây chẳng phải là gây họa cho nhà họa cho nhà họ Văn sao?
Quả nhiên, sắc mặt Đoan Mộc Vĩ Anh trầm xuống, quát: “Hậu bối làm càn, nơi này có chỗ để cho cô lên tiếng sao, cô có tin tôi một chưởng giết cô hay không?”
Trong lòng Văn Linh Lan càng thêm khó chịu, đang định tiếp tục phản bác lại thì Văn Trung Vạn đã trừng cô ta một cái, ngăn cản lời nói của cô.
Văn Linh Lan tràn đầy ủy khuất, hai mắt rung rưng.
Đoan Mộc Hiên hơi nheo mắt lại, liếc nhìn, đánh giá Trần Gia Bảo, Văn Linh Lan đột nhiên ra mặt là vì bảo vệ Trần Gia Bảo hay hai người bọn họ có mối quan hệ mờ ám?
Trần Gia Bảo bất chợt kéo Văn Linh Lan ra sau lưng, đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt cô ta, dịu dàng cười nói: “Cảm ơn cô thay tôi bênh vực lẽ phải, bây giờ đến lượt tôi thay cô đòi lại công bằng.”
Văn Linh Lan ngẩn ngơ, cô ta cảm thấy nụ cười của Trần Gia Bảo vô cùng rực rỡ, tựa như ánh mặt trời trực tiếp chiếu vào trong lòng.
Bất giác, khuôn mặt Văn Linh Lan đỏ ửng lên.
Đám người Bạch Văn, Đồng Nhiên Bình sửng sốt, nghe Trần Gia Bảo nói như vậy, chẳng lẽ anh ta muốn ra mặt thay cho Văn Linh Lan, đến khiêu chiến với Đoan Mộc Vĩ Anh ? Anh ta có bị điên hay không?
Đoan Mộc Vĩ Anh và Đoan Mộc Hiên càng lộ ra vẻ khinh miệt, bọn họ ngay cả nhà họ Văn cũng khinh thường, làm sao có thể đem một Trần Gia Bảo nho nhỏ để vào mắt?