Trần Gia Bảo nhướng mày nói: “Anh vậy mà lại nuôi được Kim Tằm Cổ.”
“Không ngờ cậu lại có thể nhận biết Kim Tằm Cổ, coi như cậu có mắt nhìn.” Phương Hàn Diệc không hề chú ý tới sắc mặt kỳ lạ của những người xung quanh, anh ta bảo Kim Tằm Cổ bò vào lòng bàn tay mình rồi đắc ý nói: “Từ năm mười hai tuổi tôi đã bắt đầu nuôi Kim Tằm Cổ, trong đó đã tiêu phí vô số tâm huyết của mình, cuối cùng vào tháng trước cũng đã luyện được nó, chỉ tiếc uy lực của Kim Tằm Cổ quá bá đạo, từ khi luyện được cho tới nay tôi vẫn chưa có cơ hội để đem ra thể hiện.”
“Bây giờ vừa lúc mượn cậu luyện tay, chỉ cần cậu có thể chống đỡ được Kim Tằm Cổ của tôi thì ván này coi như cậu thắng, đương nhiên tôi phải nhắc nhở cậu một câu, uy lực của Kim Tằm Cổ cực kỳ bá đạo, một khi đã bám vào thì vĩnh viễn cũng không thể giãy thoát ra được, cho đến khi cậu tan nhà nát cửa, đoạn tử tuyệt tôn mới thôi, nếu cậu sợ thì bây giờ có thể từ bỏ trận đấu, như vậy có khi còn có thể nhặt lại một cái mạng.”
Nói xong Phương Hàn Diệc cười ha hả lên.
“Đối phó với một tên Trần Gia Bảo nho nhỏ vậy mà anh Phượng lại đem Kim Tằm Cổ vừa mới luyện thành không lâu ra dùng, giết gà dùng dao mổ trâu, thật đúng là làm lớn chuyện.” Long Trạch Việt cũng cười nhạo ra tiếng, anh ta rất có lòng tin nếu Trần Gia Bảo dám tiếp nhận khiêu chiến thì chắc chắn sẽ chết!
Trong lúc hai người bọn họ đang cười lớn châm chọc thì Trần Gia Bảo lại mang vẻ mặt quái lạ nói: “Anh xác định muốn dùng Kim Tằm Cổ để so đấu?”
“Sao, cậu sợ à?” Phương Hàn Diệc càng đắc ý cười lớn hơn.
“Không phải.” Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Tôi chỉ cảm thấy Kim Tằm Cổ này anh mới vừa luyện được vào tháng trước, lỡ như chết trong tay tôi thì có phải là đả kích quá lớn đối với anh hay không.”
Tiếng cười của Phương Hàn Diệc lập tức ngừng lại, sau đó lại lớn tiếng nói: “Nực cười, toàn thân Kim Tằm Cố đều rắn chắc như sắt, đao kiếm khó có thể khiến chúng bị thương lại miễn dịch với nước, lửa, sao lại có thể chết trong tay cậu được, thật đúng là thiếu hiểu biết!”
“Nếu anh đã không nghe lời khuyến cáo của tôi vậy thì đến lúc đó đừng trách tôi.” Trần Gia Bảo nói xong bỗng nhiên xoay người lại nhìn về phía Vũ Nhuận Nguyệt đang ngồi ở hàng ghế giám khảo, nói: “Có thể giúp tôi lấy những đồ vật cần thiết trong đơn thuốc mà tôi đã viết trên tờ giấy trước đó không?”
Lần trước khi anh thi đấu có một đề thi chính là về Kim Tằm Cổ, chỉ cần dùng phương pháp rất đơn giản thì liền có thể khắc chế đồng thời giết chết Kim Tằm Cổ, vậy nên Trần Gia Bảo mới bảo Vũ Nhuận Nguyệt giúp anh chuẩn bị.
Vũ Nhược Uyên há miệng, sau khi hơi do dự, đang định đáp ứng…Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Thì đột nhiên Vũ Hoàng Việt lại hưng phấn giành nói trước: “Để em để em!”
Cậu ta đã sớm nhìn Phương Hàn Diệc và Long Trạch Việt không vừa mắt, bây giờ thấy Trần Gia Bảo sắp vả mặt hai người kia, tàn nhẫn đả kích bọn họ thì Vũ Hoàng Việt đương nhiên là rất vui lòng giúp chuyện này, thậm chí nếu như có cơ hội thì cậu còn không ngại giẫm mạnh cho hai người kia thêm mấy cái.
Vũ Hoàng Việt lập tức vội vàng chạy đến đằng trước xấp giấy kia, sau khi tìm được bài của Trần Gia Bảo thì liền chạy về phía vườn nhà họ Vũ, trước khi đi còn vứt lại một câu: “Đợi tôi về rồi hãy bắt đầu thi đấu nhé!”
Phương Hàn Diệc tràn đầy nghi ngờ, anh ta chau mày nói: “Cậu bảo cậu ta đi lấy thứ gì?”
“Đương nhiên là thứ có thể giết chết Kim Tằm Cổ rồi.” Trần Gia Bảo cực kỳ tự nhiên mà trả lời.
“Ăn nói bậy bạ, ngoại trừ thời gian, trên đời này tuyệt đối không có bất cứ thứ gì có thể giết được Kim Tằm Cổ!” Phương Hàn Diệc cười lạnh, trong mắt xẹt qua vẻ ác độc, nói: “Còn nữa, tôi đây không thích đợi người, cậu đi chết đi!”
Hơn mười năm nay, anh ta ngày đêm nuôi dưỡng Kim Tằm Cổ nên đã sớm tâm ý tương thông với nó, vì vậy sau khi anh ta ra lệnh, Kim Tằm Cổ liền lập tức nhảy ra khỏi lòng bàn tay anh ta, bay về phía Trần Gia Bảo!
Tốc độ cực nhanh!