“Em hãy dùng đầu óc của mình mà suy nghĩ một chút đi. Hơn hai mươi năm nay, ông Khánh chưa từng rời khỏi núi Vụ Ẩn dù chỉ là một bước chân, em nghĩ ông ấy có thể quen anh ta sao?” Vũ Thanh Ninh trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi lại lập tức nhìn về phía Trần Gia Bảo, thấp giọng nói: “Xem ra ngay cả ông Khánh cũng đã bắt đầu phát hiện ra điểm đặc biệt của anh ta rồi. Chậc chậc, anh ta đúng là một người cho dù ở ở bất kỳ chỗ nào cũng có thể khiến mình trở thành tâm điểm một cách nhanh chóng. Đây thật là một kẻ đáng ghét.”
Trên quảng trường, Trần Gia Bảo lại có thể trả lời thêm một vài câu hỏi khó khiến cho Vũ Lâm Khánh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lúc này, ông ta cũng phát hiện ra ánh mắt kỳ quái của mọi người xung quanh đang hướng về phía này, cho nên ông ta cũng biết mình không thể tiếp tục nữa. Nghĩ vậy, trong lòng ông ta lại cảm thấy đáng tiếc mà cười rồi nói: “Đúng vậy, cậu đã trả lời rất tốt, cậu đợi tôi một chút, tôi sẽ đưa cho cậu một đề thi. Sau đó cậu cứ từ từ ngồi đây làm. Nếu như cậu có thể trở về chỗ ngồi, tôi lập tức sẽ thăng cấp cho cậu.”
Nói xong, Vũ Lâm Khánh không rút đề thi ra nữa mà lấy một tờ giấy A4 rồi viết câu hỏi lên đó. Sau đó, ông ta đưa cho Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo tiếp nhận, nhất thời nhíu mày, chỉ thấy phía trên tổng cộng có ba câu hỏi, hơn nữa độ khó rất cao! Đây không phải là đang ức hiếp người khác hay sao?
Vũ Lâm Khánh nhìn thấy bộ dáng không nói gì của Trần Gia Bảo, nhất thời tỏ vẻ vênh váo. ‘Tên nhóc kia, tôi không tin là cậu có thể trả lời câu hỏi này một cách hoàn hảo.”
Trần Gia Bảo cầm giấy thi và đi về chỗ ngồi. Khi anh nhìn ba câu hỏi trên giấy thì thì không khỏi hơi nhíu mày.
Câu hỏi đầu tiên và câu hỏi thứ hai đều có liên quan đến những tình huống thực tế của bệnh nan y. Vì vậy, Trần Gia Bảo cũng không cảm thấy hai câu này quá khó. Điều làm cho Trần Gia Bảo cảm thấy khó xử, chính là câu hỏi thứ ba.
Câu hỏi thứ ba chỉ có viết bốn chữ “việc này khó biết”. Một câu hỏi không có đầu cũng không có đuôi. Thậm chí, ngay cả các vấn đề hay các tình trạng cũng không có nói đến. Thay vì nói đây là một đố Đông y thì nên gọi đây là một câu đố mới đúng. Điều này làm cho Trần Gia Bảo cảm thấy có chút bối rối.
“Việc này khó biết, thật đúng là việc này khó biết.”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười khổ. Lúc này, anh thực sự đã bị đề thi này làm cho khó.
Ở phía trước quảng trường, Vũ Lâm Khánh đang ngồi ở ghế giám khảo và nhìn vẻ mặt khó khăn của Trần Gia Bảo mà trong lòng cảm thấy thật đắc ý.
Hai câu hỏi đầu tiên trên giấy thì là những trường hợp thực tế mà ông ta đã từng gặp phải trong quá trình hành nghề y trước đây. Hơn nữa đến bây giờ ông ta vẫn không biết nên trị liệu thế nào. Vì thế, đây vẫn luôn là vấn đề mà ông ta trăn trở, khiến cho ông ta phải suy nghĩ rất nhiều. Hai câu hỏi này, đừng nói là Trần Gia Bảo mà ngay cả người đặt câu hỏi là Vũ Lâm Khánh cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Về phần câu hỏi thứ ba “Việc này khó biết”, chính xác thì đây không phải là một câu hỏi thực sự mà là Vũ Lâm Khánh cố ý viết ra để khó làm Trần Gia Bảo.
Tuy nhiên, Vũ Lâm Khánh cũng không có ác ý gì. Ông ta thấy y thuật của Trần Gia Bảo cao siêu như vậy cho nên muốn khảo nghiệm thực lực của Trần Gia Bảo nhiều hơn. Vì vậy ông ta mới tự mình đưa ra câu hỏi này.
Đương nhiên, cho dù cuối cùng Trần Gia Bảo có thể trả lời câu hỏi trên giấy thi hay không thì chỉ cần dựa vào biểu hiện trước đó của Trần Gia Bảo, Vũ Lâm Khánh đã quyết định để Trần Gia Bảo trực tiếp thăng cấp để có thể chính thức thi đấu.
Chỉ tiếc Trần Gia Bảo cũng không biết chuyện này, còn cho rằng nếu mình trả lời sai sẽ bị đào thải. Cho nên, lúc này anh đang vắt óc suy nghĩ xem mình nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
‘Việc này khó biết, việc này đến tột cùng là chuyện gì? Làm thế nào mình có thể trả lời câu hỏi này đây?”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười khổ, nói: ‘Quên đi, mình vẫn nên trả lời hai câu hỏi trước đó đi.’
Nói xong, Trần Gia Bảo hít một hơi thật sâu. Sau khi thu lại tất cả cảm xúc trên mặt, anh đưa mắt, nhìn về phía hai câu hỏi thi phía trên.