Bên kia, Vũ Nhược Uyên cũng buồn bực không kém, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
Sau khi Trần Gia Bảo lên sân, Vũ Lâm Giang đã chủ động bước tới, vỗ vai Trần Gia Bảo đầy phấn khích, vừa cười vừa nói: “Tiểu tử cậu giỏi thật đấy, bốn tuyển thủ hạt giống của nhà họ Vũ hoàn toàn bị cậu đánh bại, Y thuật thật sự là xuất sắc khiến người khác kinh ngạc, cho tất cả mọi người được mở mang tầm mắt, không tồi, rất không tồi. “
Những người nhà họ Vũ ở xung quanh nhìn có vẻ xấu hổ, phần lớn nội dung của trận đấu này đều liên quan đến Quỷ Môn Thập Tam Châm, có thể nói đám người Vũ Bảo Minh đã chiếm được lợi thế thuận lợi hơn, nhưng dù vậy vẫn bị Trần Gia Bảo đè bẹp dưới chân, thật đúng là quá nhục nhã, Đối với kết quả này, bọn họ không chỉ không vui, mà càng thêm xấu hổ và bất lực.
Trần Gia Bảo cười nhẹ nói: “Trên con đường với Đông y, tôi vẫn luôn tự tin.”
Anh ấy đã chiến thắng trong cuộc thi mà thậm chí vẫn chưa thể hiện ra Thiên Hành Cửu Châm của mình, có thể nói rằng, kể cả Vũ Nhược Uyên, thì y thuật của thế hệ trẻ nhà họ Vũ còn kém hơn Trần Gia Bảo vài bậc.
Vũ Lâm Giang cười to: “Đúng vậy, nam tử hán đại trượng phu, phải luôn tự tin như vậy. Mà này, tôi đã nói trước nếu cậu thắng trận đấu, thì sẽ có phần thưởng bất ngờ.”
Dứt lời, Vũ Lâm Giang từ trong người lấy ra một cuốn sách cổ màu xanh lam, màu trang sách đã hơi ố vàng, xem ra đã qua nhiều năm.
“Đây là cuốn Châm Cứu Thiên Giáp Kinh, mà tôi vô tình có được trước đây. Nó ghi lại nhiều phương pháp luyện độc, hạ độc và giải độc khác nhau, nó đặc biệt tốt trong việc lấy độc chống độc, có thể gọi nó là một cuốn bách khoa toàn thư về luyện độc.” Vũ Lâm Giang đưa tay vuốt ve bìa cuốn Châm Cứu Thiên Giáp Kinh, đối với ông ta mà nói, một từ điển dược học quý giá như vậy đôi khi còn quan trọng hơn cả tính mạng, bây giờ giao cho Trần Gia Bảo, ông thật sự có chút không nỡ rời xa nó.
Trần Gia Bảo hai mắt sáng lên, mặc dù anh không bị độc dược xâm nhập cơ thể và nội dung giải độc cũng không hữu dụng lắm, nhưng về mảng luyện chế độc tố thì anh quả thật còn hơi yếu, anh có thể lấy được cuốn Châm Cứu Thiên Giáp Kinh này, nói không chừng sau này có thể có được hiệu quả bất ngờ, anh ta cười và nói: “Ông muốn tặng cuốn Châm Cứu Thiên Giả Kinhnày cho tôi?”
Vẻ mặt của Vũ Trầm Minh thay đổi, biết rằng ông Giang sắp đưa Châm Cứu Thiên Giáp Kinh cho Trần Gia Bảo, ông ta nhanh chóng ngăn cản lại và nói: “Lão Giang…”Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Vũ Lâm Giang phất tay ngăn cản Vũ Trầm Minh nói rồi nói: “Trước khi bắt đầu cuộc thi, tôi đã nói, ai có thể đoạt giải quán quân, thì người đó có thể sở hữu cuốn Châm Cứu Thiên Giáp Kinh này, bây giờ thắng thua đã định, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình.”
Vũ Trầm Minh thầm thở dài, chuyện mà khi ông Giang đã đưa ra quyết định, thì ông ta cũng không thể thay đổi được.
Vũ Lâm Giang trịnh trọng trao cuốn Châm Cứu Thiên Giáp Kinh cho Trần Gia Bảo, và mỉm cười với Trần Gia Bảo: “Cuốn Châm Cứu Thiên Giả Kinh này cũng là một trong những giải thưởng của quán quân. Tôi hy vọng bạn có thể sử dụng tốt của kiến thức y học trong đó để phục hưng Đông Y, phát huy nền Đông Y và làm cho Đông Y trở nên rực rỡ.”
“Vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa.”
Trần Gia Bảo không phải là một người đạo đức giả, anh đã tiếp nhận lấy cuốn Châm Cứu Thiên Giáp Kinh.
Đối với Trần Gia Bảo, đây là một niềm vui bất ngờ, tất cả những gì còn lại chỉ là có được Vọng Ngọc Chi, Thiên Hành Cửu Châm, và tìm được Lưu Ly nữa. Vậy thì chuyến đi đến vùng núi Vụ Ẩn của anh mới coi như đã hoàn thành viên mãn.
Tất cả mọi người nhà họ Vũ ở xung quanh nhìn vào đều ngưỡng mộ và ghen tị, nhưng tiếc rằng họ không thể làm được gì, chỉ có thể hai mắt mở to nhìn Trần Gia Bảo lấy đi Châm Cứu Thiên Giáp Kinh.
Vũ Trầm Minh vì xấu hổ mà ho nhẹ vài tiếng và nói: “Trần Gia Bảo, hãy đến đây và đứng cạnh tôi, tôi phải thông báo kết quả cuối cùng của cuộc thi đấu Đông Y lần này.”