Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2032


“Chứng cứ ở trong ly rượu đó, anh có đủ can đảm mang ly rượu đi kiểm tra không?” Trần Gia Bảo cười nói, đột nhiên nhìn về phía Từ Như Phương, nói: “Một người phụ nữ, lại còn rất xinh đẹp, khi đi ra ngoài, tốt hơn hết là nên cẩn thận, đôi khi tin tưởng người khác quá cũng không phải là chuyện tốt.


Vì sự an toàn của chính cô và suy nghĩ cho tương lai, tôi nghĩ tốt hơn hết là cô nên cầm ly rượu này đi xét nghiệm thành phần, đến lúc đó đúng sai như thế nào sẽ rõ ràng, đồng thời cô cũng có thể biết rõ người bên cạnh mình như thế nào, cũng hiểu rõ tình hình hiện tại của mình như thế nào.”


Từ Như Phương do dự, nhưng vẻ mặt đã có dao động, đúng vậy, chuyện này rất quan trọng, đi kiểm tra, dù sao cũng không mất nhiều thời gian.


Sắc mặt của Hữu Lạc Phụng đột nhiên thay đổi, nếu thật sự đi kiểm tra, không phải sẽ bị bại lộ sao?


“Thật sự là nực cười!” Lư Bảo Quốc hừ lạnh một tiếng, vỗ bàn nói: “Anh nghĩ anh là ai, anh bảo chúng tôi đi xét nghiệm thì chúng tôi phải đi sao. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng phải cậu Lư như tôi sẽ thành trò cười cho toàn thành phố Văn Lan sao?


Hơn nữa, Lạc Thiên là bạn trai của Như Phương, vừa rồi anh ta vẫn luôn ngồi đây, chưa bao giờ rời đi, anh nghĩ chúng tôi có thể hạ thuốc ở trước mặt Lạc Thiên sao? Hay là anh muốn nói đó là thuốc của Lạc Thiên?”


Trần Gia Bảo nhướng mày nói: “Đúng vậy, tôi muốn nói rằng đó là thuốc do bạn trai cô ta hạ, nhưng đó là do hai người ép buộc và dụ dỗ, vừa rồi tôi nghe thấy rất rõ ràng, sau khi cô gái này rời đi, anh lấy thuốc bột ra, uy hiếp bạn trai của cô ta, muốn anh ta đưa cô gái này tới trên giường của cậu Tĩnh này.”


“Trò hề này thật sự rất nực cười.” Cậu Tĩnh cười to: “Cậu Tĩnh này là người như thế nào, muốn có người phụ nữ nào mà không có, có cần phải hạ thuốc nữa sao?”


Từ Như Phương quay đầu nhìn Hữu Lạc Phụng, trong lòng có hơi nghi ngờ, bởi vì ánh mắt mà cậu Tĩnh nhìn cô ta lúc trước quả thực hơi kỳ quái.


Hữu Lạc Phụng lập tức cười nói: “Làm sao có thể, tình cảm mà anh đối với em còn cần hoài nghi nữa sao? Cho dù không còn tính mạng, anh cũng sẽ bảo vệ em cả đời này.”


“Tử tương!” Từ Như Phương đỏ mặt, khẽ cắn môi, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, hoàn toàn xua tan nghi ngờ trước đó.


Trần Gia Bảo lắc đầu, khẽ cười, quả nhiên phụ nữ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt.


Hữu Lạc Phụng hoàn toàn yên tâm, sau đó nhìn về phía Trần Gia Bảo, nghiêm nghị nói: “Anh hết lần này đến lần khác quấy rối, hơn nữa còn nói xấu tôi cùng với cậu Lư, tôi không có ân oán gì với anh, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”


“Tôi không muốn làm gì cả.” Trần Gia Bảo nhún vai, nhấp một ngụm bia, nói: “Tôi chỉ không muốn nhìn thấy cảnh một người phụ nữ xinh đẹp bị bạn trai đưa lên giường của người khác bởi vì không hiểu rõ người ta, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm, haiz, ai bảo tôi luôn thương hương tiếc ngọc chứ?”


Trong lời này vẫn ám chỉ Hữu Lạc Phụng hạ thuốc.


Từ Như Phương cau mày, tỏ vẻ không hài lòng: “Anh này, tôi tin tưởng vào thái độ làm người của bạn trai tôi. Anh ấy sẽ không bao giờ làm loại chuyện này. Tôi hy vọng anh có thể xin lỗi bạn trai của tôi. Nếu không, chúng tôi sẽ kiện anh tội vu khống.”


Lư Bảo Quốc và cậu Tĩnh cười lên một cách suồng sã.


Thu Vũ Liên vốn dĩ đang nằm trong vòng tay Trần Gia Bảo, không nói tiếng nào, không khỏi đứng thẳng người, cau mày nói: “Thật sự là không biết tốt xấu, không biết ai mới là người tốt, chúng tôi vì giúp cô cho nên mới tốt bụng lên tiếng nhắc nhở cô, ngược lại cô còn muốn chúng tôi xin lỗi, dù sao người bị hãm hại cũng là cô, cô thích thì uống ly rượu kia đi.”


Bây giờ, Lư Bảo Quốc và cậu Tĩnh mới chú ý tới Thu Vũ Liên, hai mắt lập tức sáng lên, một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ hơn Từ Như Phương ba phần.


Từ Như Phương cũng chú ý tới Thu Vũ Liên, vừa kinh ngạc nhưng đồng thời trong lòng cũng hơi ghen tị.


Trần Gia Bảo vỗ nhẹ vào vòng eo thon thả của Thu Vũ Liên, tỏ ý rằng cô ta không nên tức giận, sau đó nói với Từ Như Phương: “Tôi cũng đã nhắc nhở cô rồi, cũng không cảm thấy thẹn với lương tâm, nếu cô đã không tin, vậy thì cứ tùy ý mà làm, Vũ Liên, chúng ta đi thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK