Bạch Hải Hồng, Hề Vân Lâm và những người khác đều sửng sốt, làm sao họ có thể ngồi nhìn Bạch Ngọc Thanh đồng ý lời cầu hôn của Trần Gia Bảo?
Cả hai vội vàng lao lên, định kéo Bạch Ngọc Thanh đi. Thế nhưng Trần Gia Bảo đã chuẩn bị sẵn sàng, anh dùng chân khí tạo thành lớp bao phủ trong phạm vi ba mét quanh mình. Sau khi Bạch Hải Hồng và Hề Vân Lâm lao lên, họ phát hiện ra mình bị một bức tường vô hình chặn lại, sắc mặt thay đổi rõ rệt, lo lắng bối rối.
Lúc này, trước lời cầu hôn đột ngột của Trần Gia Bảo, tuy Bạch Ngọc Thanh biết là giả nhưng lòng vẫn không khỏi xốn xang, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng lên.
Có thể nói, mọi chuyện xảy ra lúc này, từ việc bố mẹ xua đuổi Trần Gia Bảo đến lời cầu hôn táo tợn của anh đều hoàn toàn vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Bạch Ngọc Thanh, ngay lúc này cô không biết mình có nên nhận chiếc nhẫn của Trần Gia Bảo hay không.
“Ngọc Thanh, con tuyệt đối không được nhận lời Trần Gia Bảo, nếu không con sẽ đẩy nhà họ Bạch chúng ta vào ngõ cụt đấy!”
“Đúng thế, đúng thế, chắc chắn Trần Gia Bảo đang lừa gạt em. Anh ta chỉ muốn tiếp cận em, rồi từ đó lợi dụng quyền lực của nhà họ Bạch. Em đừng để bị anh ta lừa, nếu không sau này sẽ phải hối hận!”
Bạch Hải Hồng và Hề Vân Lâm không thể chui qua được màn khí bảo vệ, nên chỉ có thể hét lên bất lực bên ngoài, cố gắng ngăn cản Bạch Ngọc Thanh đồng ý lời cầu hôn của Trần Gia Bảo. Và tình hình hiện tại đã quá rõ ràng. Nếu Bạch Ngọc Thanh từ chối Trần Gia Bảo, thì Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi, nhưng nếu Bạch Ngọc Thanh nhận lời thì không khác gì công khai vả vào mặt họ!
Hà Tử Lan cũng ngẩn ra, bà ta không ngờ Trần Gia Bảo lại đột ngột cầu hôn con gái mình, ngay cả khi bà ta và Bạch Hải Hồng đều phản đối rõ ràng, Trần Gia Bảo… làm thế này thì táo tợn và ngông nghênh quá còn gì?
Bên trong màn khí bảo vệ, với tư cách là người trong cuộc, Bạch Ngọc Thanh rất phấn khích, tuy biết là giả nhưng cô ta cũng rất thích cảm giác được cầu hôn, đặc biệt Trần Gia Bảo là một người đàn ông tuyệt vời, và còn khiến cô thấy hơi mủi lòng.
“Chi bằng bắt tay hợp tác với Trần Gia Bảo vậy, dù sao thì cũng tốt cho kế hoạch của cả hai bên.”
Bạch Ngọc Thanh lên tiếng thuyết phục bản thân, cô ta hít sâu một hơi, hai má ửng hồng, ánh mắt sáng lấp lánh, giống như một người phụ nữ hạnh phúc khi nhận lời cầu hôn của người mình yêu, cô ta nói: “Anh sẽ tốt với em cả đời chứ?”
Ngay khi nghe thấy những lời này, mặt Bạch Hải Hồng và Hề Vân Lâm biến sắc.
Nhất là Hề Vân Lâm lại càng lo lắng hơn, chỉ biết trơ mắt nhìn người con gái mình theo đuổi nhiều năm chấp nhận lời cầu hôn của người đàn ông khác, mà người đàn ông này còn có thù với nhà họ Hề!
Hề Vân Lâm bỗng nghiến răng căm tức và phát điên lên vì ghen tuông!
Trần Gia Bảo cười tươi rói: “Tất nhiên rồi, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời.”
“Được, em nhận lời cầu hôn của anh.” Trái tim Bạch Ngọc Thanh bỗng cảm thấy ngọt ngào khó tả, cô ta giơ bàn tay mảnh mai ra phía trước.
Ý nghĩa của hành động đó là gì không cần phải giải thích cũng hiểu.
Trần Gia Bảo nắm lấy lòng bàn tay Bạch Ngọc Thanh, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay đeo nhẫn mảnh mai và xinh đẹp của cô ta.
Chiếc nhẫn màu xanh lục bảo nổi bật trên ngón tay trắng nõn trông thật quyến rũ.
Mặt Bạch Hải Hồng và Hề Vân Lâm đều tái nhợt, biết bây giờ ván đã đóng thuyền, cho dù họ có phản đối thì cũng vô ích.
Hề Vân Lâm nhìn người con gái mình theo đuổi trở thành vợ chưa cưới của người khác, trong cơn ghen tức, mắt anh ta bừng bừng lửa giận.
Cơn giận và nỗi bất lực trong lòng Bạch Hải Hồng không kém gì Hề Vân Lâm, lúc đầu lạnh lùng xua đuổi Trần Gia Bảo, khăng khăng không đồng ý Trần Gia Bảo và Bạch Ngọc Thanh yêu nhau, quay qua quay lại