Dù sao ông Bạch cũng đã nhìn thấu thế giới này, biết vận dụng châm cứu thần kỳ đến mức này, tuyệt đối là chuyện rất hiếm thấy, vì thế có thể thấy được, y thuật của Trần Gia Bảo tuyệt đối vượt xa người thường!
Lúc này ông lập tức vừa mừng vừa lo, nói: “Được được được, Gia Bảo chẳng những là một nhân tài mà y thuật còn cao siêu đến như vậy, trị khỏi bệnh cho ông, chắc chắn là cháu rể của ông rồi, Hải Hồng, Tử Lan, hai đứa làm rất tốt, tìm được một người xứng đối với Ngọc Thanh!”
Ông vừa tỉnh lại đã nghe được tin vui của cháu gái, trong vui mừng khó có thể nói thành lời, nét mặt hồng hào.
Hai vợ chồng Bạch Hải Hồng và Hà Tử Lan nhất thời có chút xấu hổ, chỉ đành đứng bên cạnh cười trừ.
Hề Tại Tân càng ganh tị đến mức suýt chút nữa đã ói ra máu, lời ông Bạch nói là vàng là ngọc, chỉ sợ sau này thật sự sẽ không còn cơ hội có được Bạch Ngọc Thanh.
Trần Gia Bảo khiêm tốn cười nói: “Ông quá khen rồi, đây đều là do phúc lớn nên ông mới tỉnh lại.”
Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo tay chân lưu loát, lấy ra khỏi người người ông Bạch, ngay lập tức, ông Bạch chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, thoải mái không thể tả, khen ngợi: “Y thuật của Gia Bảo rất giỏi, ngay đến cả lão già ngu ngốc như ta cũng chữa khỏi bệnh, quả thật là mới nghe lần đầu, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.”
Nghe ông nội khen ngợi Trần Gia Bảo như vậy, trong lòng Bạch Ngọc Thanh cũng cảm thấy ngọt ngào, chỉ cảm thấy tự hào về mối quan hệ này, khóe miệng nở một nụ cười.
Trần Gia Bảo vừa rút kim ra đặt vào trong hộp vừa lắc đầu nói: “Muốn trị khỏi bệnh đãng trí cho người già, nào có dễ dàng như vậy.”
Bạch Ngọc Thanh kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Gia Bảo, bệnh tình của ông em, rốt cuộc phải làm như thế nào mới khỏi hết?”
Bạch Hải Hồng và Hà Tử Lan cũng căng thẳng, vội vàng nhìn Trần Gia Bảo.
Vẻ mặt ông Bạch lại rất thoải mái, ông có thể tỉnh lại là đã tạ ơn trời đất lắm rồi, căn bản không hy vọng sức khỏe của mình có thể khỏi hoàn toàn.
Trần Gia Bảo nói: “Sinh lão bệnh tử là quy luật của tự nhiên, còn trị bệnh người ra này còn tùy thuộc vào cơ quan chức năng của cơ thể thoái hóa gây nên, cho nên trong thời gian ngắn mà trị hết hoàn toàn là chuyện không dễ dàng gì, nhưng mọi người không cần phải lo lắng, tôi sẽ kê một ít thuốc bổ tiến hành từ từ điều trị, ngoài ra hiện tại trên thị trường đang tiêu thụ “Cố Tinh Hoàn”, mọi người có thể mua về để cho ông dùng, đối với bệnh của ông rất hiệu quả.”
Anh ấy không nói mình ông lớn đứng sau thuốc “Cố Tinh Hoàn” này, vì bây giờ trên danh nghĩa anh là chồng chưa cưới của Bạch Ngọc Thanh, thực tế rằng quan hệ liên minh giữa anh và nhà họ Bạch vẫn chưa hoàn toàn được xác định, cái gọi là “thân thiết quen sơ đúng thật tối kỵ”, cho nên Trần Gia Bảo đường nhiên sẽ không tiết lộ điều này.
“Cố Tinh Hoàn.” Bạch Ngọc Thanh thấp giọng nhắc lại một lần nữa, nghiêm mặt nói: “Được, em biết rồi, em sẽ cố gắng nhanh hết sức sai người đi mua về.”
“Được.” Trần Gia Bảo đáp lại, sau đó bảo Tiểu Liên lấy giấy bút ra, “soạt soạt” viết lên giấy đơn thuốc, căn dặn Tiểu Liên cứ theo đơn thuốc này mà bốc, kèm theo “Cố Tinh Hoàn” để hiệu quả tốt hơn.
Đợi đến sau khi sắp xếp xong tất cả, một tay đặt sau lưng, đột nhiên mỉm cười nói với Bạch Hải Hồng: “Bố vợ, mối quan hệ giữa con và Bạch Ngọc Thanh, bố đã công nhận hay chưa?”
Ông Bạch lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, sắc mặt trầm xuống: “Hải Hồng, Gia Bảo nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ con không đồng ý chuyện hôn sự của Gia Bảo và Ngọc Thanh sao?”
Bạch Hải Hồng lập tức run rẩy, toát mồ hôi lạnh, nửa thật nửa giả nói: “Làm gì có, làm gì có, lúc Gia Bảo cầu hôn Ngọc Thanh, cũng có con và Tử Lan làm chứng, bọn con sao có thể không đồng ý được?”
Hà Tử Lan vội vàng phụ họa thêm vào, gật đầu.