“Việc này…” Trần Gia Bảo cười bí hiểm, nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Vũ Nhược Uyên lập tức nổi đóa.
“Nhưng mà tôi có thể tiết lộ cho cô một bí mật.” Trần Gia Bảo lại gợi lên sự hiếu kỳ của Vũ Nhược Uyên.
Vũ Nhược Uyên tò mò hỏi: “Bí mật gì?”
“Cô nghe qua câu chuyện anh em hồ lô cứu ông bao giờ chưa?” Trần Gia Bảo cười bí hiểm, nhìn ra ngoài đại sảnh nói: “Tối nay, vẫn còn có khách tới thăm đấy.”
Trong đêm đen, dưới ánh trăng, Phương Hàn Diệc lái xe cố ý đi lòng vòng trên đường chính, đợi sau khi độc trong người ba người Sầm Đông Khúc phát tác mới quay về nhà họ Sầm.
“Có ai không, cậu chủ Sầm, Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh bị nhà họ Vũ đánh, lại còn trúng kịch độc nữa, có ai không….”
Phương Hàn Diệc vừa bước xuống xe, đã “hoảng hốt” hét lên, gọi người đến giúp đỡ.
Người nhà họ Sầm ở xung quanh mặt biến sắc, bọn họ hoảng sợ vây quanh, ba chân bốn cẳng vác ba người Sầm Đông Khúc vào trong phòng, đặt nằm cạnh nhau trên giường, một vài người nhanh trí đã đi thông báo ngay cho gia chủ Sầm Khiếu Uy.
Phương Hàn Diệc đi theo vào phòng, nhìn ba người Sầm Đông Khúc hôn mê, mặt đen lại, toàn thân trúng độc run rẩy, trong lòng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ hy vọng tình hình thực sự sẽ tiến triển theo như Trần Gia Bảo đã dự liệu, nếu không, cái mạng nhỏ bé của anh ta phải nộp cho nhà họ Sầm mất.
“Rốt cuộc là ai mà dám động vào con trai của Sầm Khiếu Uy ta đây?”
Đột nhiên, một giọng nói đầy giận dữ và uy nghiêm vang lên từ bên ngoài phòng, sau đó “Rầm” một tiếng cánh cửa được đẩy ra, Sầm Khiếu Uy vội vã bước vào cùng với hai người nữa.
Phương Hàn Diệc trong lòng ngạc nhiên, hai người đứng sau Sầm Khiếu Uy chính là hai cường giả Truyền Kỳ Sơ Kỳ của nhà họ Xà, họ lần lượt là là Xà Thiên Lỗi và Xà Dược Quang, họ cũng được coi là những nhân vật cấp đại lão uy danh lẫy lừng ở Nam Cương.
Ngay khi Sầm Khiếu Uy và những người khác bước vào, đã thấy mặt của ba người Sầm Đông Khúc thâm đen, hôn mê bất tỉnh, rõ ràng là đã trúng độc. Xà Thiên Lỗi liền bước nhanh vào, vạch mí mắt của Xà Văn Tĩnh lên, rồi bắt mạch cho anh ta, một lúc sau, mặt ông ta đột ngột biến sắc: “Độc mạnh quá, nếu không có thuốc giải, e rằng bọn họ sẽ không qua nổi sáng mai.”
Sầm Khiếu Uy mặt lập tức biến sắc, lo lắng nắm lấy vai Phương Hàn Diệc, nghiêm nghị hỏi: “Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Không phải Trường Đông dẫn người đi dạy dỗ Vũ Nhược Uyên và em trai cô ta sao? Làm sao lại trúng kịch độc? Tống Chu Giang và những người khác đâu… Sao không thấy họ quay lại?”
Vai của Phương Hàn Diệc bị nắm đau nhói, anh ta vội vã nói, “Gia chủ Sầm, Tống Chu Giang và ba vị tông sư khác đều… chết trong khách sạn Tân Hồ rồi….”
“Cái gì?” Sầm Khiếu Uy sửng sốt, cả tỉnh Trung Thiên này, số lượng cường giả tông sư vô cùng ít, ví dụ như nhà họ Tô chỉ có tám vị cường giả tông sư làm lực lượng nòng cốt, đã dám xưng là gia tộc lớn thứ ba ở tỉnh Trung Thiên rồi. Từ đó có thể thấy tầm quan trọng của cường giả tông sư đối với một gia tộc.
Lần này, nhà họ Sầm đột ngột mất đi bốn vị cường giả tông sư, làm sao mà Sầm Khiếu Uy không bàng hoàng, không đau lòng cho được? Ngay lập tức ông ta hỏi: “Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Chị em Vũ Nhược Uyên lợi hại như vậy sao, có bản lĩnh giết bốn vị tông sư sao?”
“Tu vi của em trai Vũ Nhược Uyên tuy rằng rất tốt, nhưng chỉ là tông sư Trung kỳ mà thôi, nhưng hai người bọn họ dùng độc rất giỏi. Tống Chu Giang và ba vị tiền bối còn lại chỉ vào một lúc sơ hở đã sập bẫy, dẫn đến trúng kịch độc, tu vi mất đi chín phần.
Chỉ còn lại một mình cậu chủ Sầm một mình không chống đỡ nổi, cũng bị bọn họ hạ độc, suýt chút nữa đã chết trong tay đối phương, trong lúc nguy cấp, tiền bối Tống Chu Giang đã liều mình giữ chân bọn họ, tôi liền liều chết cứu cậu chủ Sầm và những người còn lại. Đáng tiếc là… đáng tiếc là tiền bối Tống Chu Giang và những người khác đã chết ở khách sạn Tân Hồ….”
Vẻ mặt Phương Hàn Diệc đau buồn và phẫn nộ, thực ra trong lòng rất căng thẳng, những lời này hoàn toàn là do Trần Gia Bảo đã dạy anh ta nói, nếu Sầm Đông Khúc hoặc hai vị truyền kỳ nhà họ Xà nhìn ra được sơ hở thì anh ta chỉ có con đường chết mà thôi!